Diệp Quân ngẩng đầu nhìn vào trong thiên địa, nét mặt hắn hơi nặng nề, lúc trước người đàn ông cường trắng nói hắn không phải người của thế giới này, một khi ra tay sẽ bị đạo tắc Quang Âm ở đây trấn áp...
Đạo tắc Quang Âm!
Diệp Quân nhíu mày, hắn định đợi sau khi khỏi hẳn sẽ đánh một trận với đạo tắc Quang Âm gì đó, trực giác nói với hắn, có lẽ thanh kiếm trong cơ thể hắn có thể chống lại đạo tắc Quang Âm gì đó kia.
Lúc này, Phục Võ đột nhiên đứng dậy đi tới cạnh hồ nước, Diệp Quân hơi nghi ngờ, Phục Võ đột nhiên duỗi tay phải, sau đó nhẹ nhàng nắm lại, cành cây ở cách đó mấy chục trượng bay vào tay cô ấy, sau đó, cô ấy rạch một cái về phía trước.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang rẽ đôi nước hồ, mà sau đó, cô ấy cầm cành cây chỉ nhẹ lên trên.
Xoẹt!
Trên không trung bị cắt ra một chỗ rách mấy vạn trượng như nứt ra từ giữa... Thấy cảnh này, mí mắt Diệp Quân bên cạnh nhất thời giật giật.
Nha đầu trước mắt thật sự mang đến quá nhiều bất ngờ cho hắn.
Đây thật sự là lần đầu tiên nha đầu này tiếp xúc với kiếm à?
Trên đời thật sự có yêu nghiệt tuyệt thế như vậy ư? Không đúng!
Diệp Quân đột nhiên ngồi thẳng dậy, hắn nhìn chằm chằm Phục Võ, sau đó hắn chợt hiểu ra.
Nha đầu này đưa võ vào kiếm đạo, cô ấy dùng võ đạo của mình làm nền tảng, sau đó mới sáng tạo kiếm đạo trên nên tảng đó.
Dùng võ đạo vào kiếm đạo!