Cổ Bàn vẫn ở đó, thấy Diệp Quân trở về thì sắc mặt gã có hơi khó coi.
Diệp Quân không để ý tới gã mà chỉ nhìn trưởng thôn Nguyên Phiên ở một bên, trưởng thôn dẫn cháu gái của mình đến, cười nói: "Diệp công tử..."
Diệp Quân mỉm cười nói: "Để ta đào vài cái giếng cho ông!"
Nguyên Phiên hơi nghi hoặc một chút: "Không phải không đào được à?"
Diệp Quân nói: "Bây giờ thì được rồi".
Nói xong, hắn xòe tay ra, ba luồng kiếm quang bay ra ngoài.
Mặt đất cách hắn không xa lập tức bị cắt ra, trong chớp mắt, ba cái giếng đã xuất hiện trong sân, miệng giếng có nước phun trào.
Thấy thế, Nguyên Phiên lập tức vui vẻ, kích động nói: "Diệp công tử... Chuyện này... Chúng ta biết phải cảm ơn cậu như thế nào đây, chuyện này..."
Nguyệt Nhi kia cũng vô cùng hưng phấn, nhìn cái giếng kia một lát rồi lại nhìn sang Diệp Quân, khuôn mặt rạng rỡ.
Diệp Quân cười nói: "Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện dễ như ăn cháo với ta thôi, trưởng thôn, ta muốn rời đi".
Nguyên Phiên do dự một chốc rồi nói: "Bây giờ đi liền à?"
Diệp Quân gật đầu.
Nguyên Phiên vội hỏi: "Cơm nước xong rồi đi nhé? Nguyệt Nhi nấu cơm ngon lắm".
Diệp Quân nhìn về phía Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi thấy hắn nhìn mình thì vội vã cúi đầu.
Thấy ánh mắt đầy ắp sự mong đợi của Nguyên Phiên, Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được".
Nguyên Phiên vội vàng nói: "Nguyệt Nhi, mau lên cơm đi..."
Chẳng mấy chốc, trên bàn đã bày ra thịnh soạn.
Diệp Quân không thích ích cốc, nên hắn ăn rất ngon miệng, Cổ Bàn cũng ngồi xuống, gã ăn cũng rất bon mồm, chắc là bị giam lâu quá, cảm giác ăn cơm no say này cũng mê hoặc gã.
Nguyên Phiên đột nhiên muốn nói gì lại thôi.
Diệp Quân thấy ông ta có điều muốn nói nên mở lời trước: "Trưởng thôn có gì muốn nói à?"
Nguyên Phiên thấp giọng thở dài: "Công tử, ta thấy các cậu đều không phải người bình thường... Như vậy đi, lần này các ngươi đến Ung Thành có thể giúp ta hỏi thăm hai người được không?"
Diệp Quân hỏi: "Ai?"
Nguyên Phiên nói: "Là cha mẹ Nguyệt Nhi, ba năm trước hai đứa cùng đến Ung Thành bán đồ, nhưng lại một đi không về... Nếu cậu có đến Ung Thành thì có thể giúp chúng ta hỏi thăm một chút không?"
Diệp Quân nhìn về phía Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi theo bản năng muốn cúi đầu, nhưng lại lấy dũng khi ngẩng lên nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân gật gật đầu: "Được".
Nguyên Phiên vội vàng nói: "Đa tạ Diệp công tử, con trai của ta tên là Nguyên Chấn, con dâu tên là Tần Liên, nếu có tin tức gì của hai đứa, kính xin công tử cho người đến báo một tin..."
Diệp Quân gật đầu: "Được".
Sau khi cơm nước xong, Diệp Quân đứng dậy cáo từ, mà lúc hắn ra đến cửa thì Nguyệt Nhi đột nhiên cầm một chiếc túi lớn đi đến trước mặt Diệp Quân, cô đưa cái túi đó cho Diệp Quân rồi khẽ nói: "Cho... Cho huynh... ăn... trên đường..."
Diệp Quân không từ chối, hắn nhận lấy cái túi rồi cười nói: "Cảm ơn".
Nói xong, hắn lấy ra một xâu kẹo hồ lô đưa cho Nguyệt Nhi, cười nói: "Đây là kẹo hồ lô, cô có thể ăn thử".
Nguyệt Nhi có chút ngạc nhiên, cô ta nhận lấy xâu kẹo rồi cảm ơn.
Diệp Quân cười: "Sau này còn gặp lại!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Nguyên Phiên vội hỏi: "Diệp công tử, nhớ đi đường lớn, những nơi kỳ lạ khác tuyệt đối đừng đi..."
Phía xa, Diệp Quân nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở".
Nguyệt Nhi đứng trước cổng sân, nhìn Diệp Quân rời đi...
Trưởng thôn Nguyên Phiên đi tới bên cạnh Nguyệt Nhi, khẽ thở dài: "Nha đầu, hắn và chúng ta là người của hai thế giới..."
Nguyệt Nhi gật đầu, cũng khẽ nỉ non: "Con biết..."