Bên cạnh bãi cát trên một hòn đảo, Từ Nhu nhìn Diệp Quân đang nằm trước mặt với vẻ mặt nặng nề.
Lúc này, thân thể của Diệp Quân đã không còn nguyên vẹn, còn rơi vào hôn mê.
May mà có cây thần tự nhiên tu bổ thân thể cho hắn, nếu không, có lẽ Diệp Quân đã chết chắc rồi. Đây là Huyết Lôi Kiếp, lôi kiếp chỉ xuất hiện khi thần linh vũ trụ đột phá, Diệp Quân bị lực lượng này đả thương, phương pháp chữa thương bình thường hoàn toàn không có tác dụng!
May mà có cây thần tự nhiên!
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân trước mặt, im lặng không biết đang nghĩ gì.
Từ Nhu đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, nàng ấy nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn, cười nói: “Từ Kính, người này đẹp trai thật đấy!”
Từ Kính nhìn Từ Nhu: “Tỷ đi theo hắn là muốn sau này Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên có thể hoà bình với nhau ư?”
Từ Nhu cười nói: “Đây chỉ là một trong những mục đích của ta thôi!”
Từ Kính nhìn chằm chằm Từ Nhu, nhíu mày: “Còn mục đích gì khác ư?”
Từ Nhu nói tiếp: “Ta mong sau này hắn có thể giúp Đại tỷ”.
Từ Kính trầm giọng nói: “Tỷ mong hắn có thể giúp Đại tỷ chống lại Vũ Trụ Kiếp?”
Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế”.
Dứt lời, nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Sự sống còn của vũ trụ, không thể để Đại tỷ gánh vác một mình được”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Tỷ đang lợi dụng hắn!”
Từ Nhu cười nói: “Từ này hơi khó nghe đấy”.
Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, không đáp lại.
Từ Nhu nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Quân, khẽ nói: “Muội cảm thấy đại tỷ có thể chịu đựng mãi không?”
Chấp Kiếm Nhân sa sầm mặt: “Đã lâu rồi ta không được thấy bản thể của tỷ ấy”.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân trước mặt: “Ngoài Đại tỷ, có hai người chống lại được Vũ Trụ Kiếp”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn về phía Diệp Quân: “Hắn sao?”
Từ Nhu gật đầu: “Một người là chủ nhân bút Đại đạo, người thứ hai chính là hắn, đương nhiên chắc chắn thực lực của hắn không đủ, có điều nếu hắn chịu trách nhiệm này, mấy người sau lưng hắn sẽ gánh vác giúp hắn!”
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Tỷ muốn thông qua hắn lợi dụng những người sau lưng hắn!”
Từ Nhu gật đầu.
Chấp Kiếm Nhân lắc đầu: “Từ Nhu, ta nhìn ra hắn rất có thiện cảm với tỷ, nếu để hắn biết tỷ đang có mưu đồ với hắn…”
Từ Nhu đột nhiên ngắt lời nàng ta: “Cả Bát Uyển cũng thế…”
Con ngươi Chấp Kiếm Nhân chợt co lại: “Tỷ nói Bát Uyển cũng có mưu đồ với hắn ư?”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười không nói gì.
Chấp Kiếm Nhân nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chẳng trách Bát Uyển lại ngủ với hắn, ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi, dù có thích hắn hơn nữa cũng không thể cứ thể trao thân cho hắn được…”
Nói đến đây, nàng ta đột nhiên nhìn về phía Từ Nhu bằng ánh mắt sắc bén: “Rốt cuộc hai người đang tính toán cái gì!”
Từ Nhu cười nói: “Không phải ta đã nói rồi à? Để hắn đến chống lại Vũ Trụ Kiếp!”
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Hắn không biết Bát Uyển có ý đồ với mình sao?”
Từ Nhu cười khẽ, sau đó hỏi: “Muội biết nhược điểm lớn nhất của người này là gì không?”
Dứt lời, nàng ấy nhìn Diệp Quân trước mặt, nhẹ giọng nói: “Nhược điểm lớn nhất của hắn là tốt bụng, hắn còn tốt bụng hơn cha và ông nội của hắn nhiều, tốt bụng cũng cần đúng chỗ, nếu không sẽ dễ bị lừa dối, bị lợi dụng”.
Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, trầm giọng nói: “Từ Nhu, tỷ và Bát Uyển hành động như thế thật sự là hơi bỉ ổi!”
Từ Nhu gật đầu: “Ta biết!”