Hai cô gái quấn quýt bên nhau, mình sờ cậu, cậu sờ mình…
Diệp Quân mỉm cười, đi đến bên cửa sổ, hắn nhìn phía xa cuối trời, đã đến lúc phải tới Yến Kinh một chuyến rồi.
Không biết bây giờ Nhị Nha và Tiểu Bạch thế nào.
Không biết Từ Nhu, Từ Thụ và Từ Kính ra sao.
Cả cha và cô cô nữa!
Diệp Quân hơi tò mò, cha và cô cô có biết hắn tới hệ Ngân Hà không nhỉ?
Đúng lúc này, Tô Tử đi tới, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”.
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn Tô Tử cười bảo: “Xa cách thế”.
Nghe vậy, lòng Tô Tử vô cùng vui vẻ, cô ấy cười ngọt ngào, trong mắt đầy vẻ dịu dàng.
Một lúc sau, ba người ngồi vào bàn ăn.
Mộc Uyển Du nhìn Tô Tử: “Tô Tử, hôm nay mình phải tham gia buổi tiệc tốt nghiệp muốn Diệp Quân đi cùng mình… Cậu không ghen chứ?”
Mặt Tô Tử thoáng chốc đỏ lên, cô ấy lườm Mộc Uyển Du: “Ghen cái đầu cậu ấy, cậu có ngủ cùng anh ta cũng không liên quan đến mình!”
Mộc Uyển Du cười khanh khách: “Tối qua là ai nói ‘anh nhẹ một chút…’ ấy nhỉ? Nhẹ cái gì cơ, sao mình không hiểu gì hết ý?”
“A! Cậu chán sống rồi!”
Tô Tử lại lao tới chỗ Mộc Uyển Du, hai cô gái ôm nhau sờ loạn một hồi…
Diệp Quân cười lắc đầu, tiếp tục ăn.
…
Nhà họ Lý.
Lý Minh Bác ngồi trong đại sảnh, trước mặt ông ta có một ông già.
Ông già thấp giọng bảo: “Ông chủ, theo thông tin vừa nhận được nhà họ Tô đã ký hợp đồng với nhà họ Cố…”
Vẻ mặt Lý Minh Bác âm trầm, ông ta không lên tiếng.
Ông lão còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào. Người đàn ông trung niên mặc áo dài màu đen, dáng người cao to, sau lưng đeo một con dao to, trong mắt lộ rõ sát khí.
Lý Minh Bác lập tức đứng dậy, cung kính nói: “Các hạ là tông sư Mục Võ?”
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu: “Phải giết kẻ nào?”
Lý Minh Bác nheo mắt: “Là một thanh niên tên Diệp Quân”.
Người đàn ông trung niên nhìn Lý Minh Bác: “Muốn tôi giết người ít nhất phải trả một trăm triệu tiền Hoa Hạ”.
Lý Minh Bác gật đầu: “Tôi hiểu quy tắc, chỉ là thân phận của thanh niên đó có lẽ không đơn giản, các hạ…”
Khóe miệng người đàn ông trung niên hiện lên vẻ khinh thường: “Có không đơn giản hơn nữa thì có thể không đơn giản bằng Vị Lai Tông của tôi được không?”
Vị Lai Tông!
Lý Minh Bác trầm giọng: “Tổ sư Vị Lai Tông là tôn giả Ứng Thanh phó các chủ của Tiên Bảo Các trong truyền thuyết đúng không?”