Diệp Quân trầm mặc.
Lý Bán Tri nhìn lên trời, lúc này, có gần tám trăm Thần Tướng, hai mươi Thần Quân.
Số lượng thần linh ít nhưng sức mạnh có thể nghiền nát vũ trụ Quan Huyên.
Ngay cả những Quan Huyên Vệ cũng bị những bị Thần Tướng đó áp chế.
Giữa trời đất, gần một nửa số tiên tổ mà các thế gia và tông môn triệu hồi đã xuất hiện.
Đối đầu với bọn họ chỉ có vài Thần Quân.
Vài Thần Quân đã chặn được tiên tổ của hàng vạn thế gia tông môn.
Thực lực vô cùng đáng sợ.
Không còn cách nào khác, bởi vì những người đến từ Chân thế giới đều là cường giả đỉnh cao, còn những cao thủ đỉnh cao của thư viện Quan Huyên đều ở chiến trường Hư Chân, vì vậy ở đây có rất ít người có thể đấu với những cường giả đỉnh cao này.
Đây là những Quan Huyên Vệ thượng cổ do Lý Bán Tri điều tới, nếu không phía vũ trụ Quan Huyên có thể sẽ bị đồ sát toàn diện.
Sắc mặt Lý Bán Tri cực kỳ u ám, bà ấy nhìn chằm chằm Lục Thiên ở xa, từ đầu đến giờ, Lục Thiên chưa từng nhúc nhích, lúc này, Lục Thiên mới là người nguy hiểm nhất.
Ám U bên cạnh trầm giọng nói: “Thiếu chủ, Lý viện phó, tất cả đường hầm thời không của tinh vực Tiểu Quan đã bị đóng lại, không chỉ vậy, người của chúng ta còn phát hiện rất nhiều luồng khí tức mạnh mẽ đang vượt qua thời không để đến chỗ chúng ta!”
Lý Bán Tri vô cảm nói: “Có liên lạc được với chiến trường Hư Chân không?”
Ám U lắc đầu: “Người của chúng ta vừa ra khỏi tinh vực Tiểu Quan đã không còn tin tức gì nữa, chắc là đã…”
Lý Bán Tri từ từ nhắm mắt lại: “Vũ trụ Tiểu Quan bị phong tỏa rồi!”
Ám U gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Quân nói: “Nơi này mất liên lạc với chiến trường Hư Chân, con nghĩ người ở chiến trường Hư Chân đã cảm nhận được điều gì đó không ổn, mà lúc họ không thể chủ động liên lạc với chúng ta, chắc họ cũng sẽ phái người trở về!”
Hắn nhìn Lý Bán Tri: “Dì Tri, con cần một người giúp con khống chế cường giả thần bí trong cơ thể Lục Thiên!”
Hắn không muốn đứng yên ở đây và được bảo vệ.
Lý Bán Tri nhìn Lục Thiên phía xa: “Tăng Vô viện chủ, làm phiền ông rồi!”
Bùm!
Vừa dứt lời, thời không bên trái Điệp Quân tách ra, sau đó, Tăng Vô bước ra ngoài.
Thực ra, ông ấy luôn ở đó.
Mục Đích chính của ông ấy là bảo vệ Diệp Quân.
Tăng Vô nhìn Lục Thiên, mỉm cười: “Nào, để ta xem ngươi thần thánh đến mức nào!”
Vừa dứt lời, ông ta bước lên trước, một luồng phật quang tỏa ra, phóng về phía Lục Thiên.
Thấy Tăng Vô ra tay, Lục Thiên vẫn rất bình tĩnh. Nhưng khi luồng phật quang kia đến gần, gã nhíu mày rồi duỗi một ngón tay ra, điểm nhẹ.
Bùm!
Luồng phật quang kia vỡ vụn, cùng lúc đó, ngón tay kia bất ngờ đến trước mặt Tăng Vô.
Con ngươi Tăng Vô co rút lại, chắp tay nói: “Phật quang chiếu rọi!”
Bùm!