Bọn họ mỗi năm đều có thể cử mười người đến thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các, có thể nói là được Tần các chủ săn sóc đến tận răng.
Bởi vì chỉ cần đặt chân vào hai nơi đó, tương lai của họ sẽ xán lạn vô cùng. Hai nơi này đang không ngừng mở rộng ra bên ngoài, vì vậy người của nó sẽ rất được trọng dụng.
Nhưng trung tâm của tộc Thiên Long vẫn là Ngao Thiên Thiên.
Cô ấy tiếp tục: “Ngoài ra, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý rằng trong tương lai khi Tiểu Quân thành công, có thể sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều thế lực. Khi ấy chúng ta không nên xuất hiện cho thêm loạn…”
Ngao Thịnh cười nói: “Con yên tâm, bọn ta tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng cho con hay khiến con khó xử. Nếu thật sự có ngày ấy, tộc Thiên Long chúng ta sẽ là người đầu tiên ủng hộ các con”.
Các trưởng lão còn lại cũng đồng loạt gật đầu.
Nếu Ngao Thiên Thiên không phải là vợ của Diệp Quân thì họ sẽ còn cân nhắc đến bản thân và gia tộc; nhưng Ngao Thiên Thiên và Diệp Quân đã là vợ chồng, sau này nếu sinh con thì thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các có lẽ sẽ không thoát khỏi tay nó.
Tuy bây giờ nghĩ còn hơi sớm nhưng không phải là bất khả thi!
Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Việc phải làm trước mắt là quản thúc tộc nhân cho tốt, bảo họ sống khiêm nhường. Nếu có kẻ gây rối xuất hiện, phải lập tức trừng trị, không được nương tay”.
Ngao Thịnh gật đầu: “Con yên tâm, mấy lão già chúng ta sẽ quản lý bọn trẻ thật tốt”.
Ngao Thiên Thiên bỗng đẩy một chiếc nhẫn sang cho ông ấy: “Trong này có ít máu tươi con xin được của một vị trưởng bối, có thể tăng cường huyết mạch tộc Thiên Long chúng ta. Cha và các vị trưởng lão hãy dùng trước, còn lại mang chia cho những người có thiên phú cao trong tộc”.
Ngao Thịnh liếc nhìn chiếc nhẫn, khi cảm nhận được năng lượng của giọt máu tươi bên trong thì đanh mặt lại: “Vật này quá quý giá, Thiên Thiên giữ lại mà dùng”.
Ngao Thiên Thiên lại lắc đầu: “Con không cần”.
Bởi huyết mạch của cô ấy đã đạt đến giới hạn cá nhân nhờ sự giúp sức của Nhị Nha và Tiểu Bạch, đêm qua lại cùng Diệp Quân tiến tới một bước nên lại lần nữa đột phá, vì vậy huyết mạch thông thường hiện giờ không có tác dụng với cô nữa.
Nghe con gái nói vậy, Ngao Thịnh chần chừ: “Cảnh giới của con đã đến đâu rồi?"
Những con rồng khác rối rít ghé mắt đầy tò mò.
Ngao Thiên Thiên ngẫm nghĩ một hồi: “Bây giờ con có muốn diệt tộc Thiên Long thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi”.
Bầy rồng: “...”
...
Thần điện Quan Huyên.
Nạp Lan Ca ngẩng lên từ công văn trên bàn, thấy một thanh niên đang đứng trước cửa.
Cô đặt cây bút trong tay xuống, cười hỏi: “Về rồi sao?"
Diệp Quân bước vào, đi đến trước mặt cô: “Chúng ta về thành Hoang Cổ thôi”.
Nạp Lan Ca cong môi: “Được”.
Rồi nói với Lý Bán Tri: “Công việc sắp tới của thư viện xin giao cho dì”.
Bà ấy mỉm cười: “Con đi đi”.
Diệp Quân bèn nắm tay Nạp Lan Ca rời đi.
Lý Bán Tri mỉm cười nhìn theo, khe khẽ lắc đầu rồi bắt đầu làm việc.
Bên ngoài, Diệp Quân hỏi: “Tiểu Ca này, huynh nhớ muội đã là Các chủ Tiên Bảo Các...”
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Muội không giúp được gì nhiều”.
Diệp Quân chợt thấy đau lòng: “Vất vả rồi”.
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Không có gì, vất vả nhất phải là mẹ cơ, không chỉ quản lý Tiên Bảo Các mà còn trông nom thư viện, thật sự rất mệt mỏi”.
Diệp Quân bèn cười: “Huynh hiểu vì sao cha lại buông tay sớm như vậy rồi”.