Rồi biến mất ở chân trời.
Diệp Quân: “...”
Hữu Lão thì liếc xéo hắn một cái rồi nhìn Sậu Nguyên, nhận lại một cái gật đầu.
Ông ta mới hài lòng tung người biến mất.
Ở nơi tinh hà xa xôi, Chu Phạn ngoái đầu nhìn lại một lần nữa, đoạn mở lòng bàn tay ra, để truyền âm phù rơi xuống.
Gọi tiên tổ cũng là một thủ đoạn để mời gọi Diệp công tử kia.
Nhưng cô ta lúc này lại không muốn thế nữa.
Trước kia, từng lời nói hành động của cô ta đều mang theo mục đích, nhưng lần này cô ta muốn thử một lần, không làm vậy nữa.
Thấy truyền âm phù rơi mất dạng, Chu Phạn chợt bật cười.
Trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Lần này... cho dù có mất đi hết thảy thì cũng không sao.
Rồi cô ta biến mất ở cuối tinh hà.
Bên kia, Diệp Quân thu hồi tầm mắt, mở miệng: “Nhờ Sậu Nguyên tiền bối giúp ta điều tra về Đại Chu”.
Đối phương thi lễ: “Đã rõ”.
Rồi biến mất tại chỗ.
Diệp Quân nhìn quanh một hồi, vừa dợm rời đi thì có hai luồng khí tức xuất hiện trước mặt. Cố Trạch và Tù Linh hiện ra.
Làm hắn tròn mắt nhìn họ.
Cố Trạch quan sát hắn một hồi mới nói: “Tiểu tử, qua đây nói chuyện chút”.
Diệp Quân gật đầu: “Được thôi”.
Ông ta bỗng cười lên: “Ngươi xem, chúng ta chỉ cần dùng ngón tay cũng có thể nghiền chết tên này, vậy mà hắn chẳng tỏ vẻ gì sợ hãi, như thể hắn mới là kẻ bóp chết được chúng ta vậy. Đúng là mắc dịch mà”.
Diệp Quân: “...”
Tù Linh mặc kệ Cố Trạch, tỉ mỉ nhìn Diệp Quân một hồi rồi hỏi: “Có phải trong người ngươi có một cổ tự không?"
Diệp Quân ngạc nhiên: “Làm sao hai ông biết?"
Phải nâng cấp cho Tháp gia thật rồi, hắn âm u nghĩ.
Tù Linh: “Cây bút mà bọn ta thấy trong tháp không có ở đây, chỉ có thế gian cổ tự kia thôi”.
Cố Trạch xen vào: “Cho chúng ta xem nó được không?"
Diệp Quân lấy bút ra đưa sang, làm ông ta cười hỏi: “Không sợ ta lấy mất à?"
Hắn chỉ nói: “Ta tin vào nhân phẩm của tiền bối”.
Cố Trạch cười ha hả: “Thằng ranh con nhà mi cũng ghê gớm lắm chứ vừa gì đâu!"
Diệp Quân: “...”
Cố Trạch ngắm nghía cây bút một hồi rồi quay sang Tù Linh, thấy sắc mặt ông ta đi từ nghiêm trọng đến phức tạp.