Người đàn ông nào cũng đều muốn nhưng chắc chắn phải biết rõ, thứ nhất mình không có khả năng đó, thứ hai là phụ nữ có cần ngươi anh hùng cứu mỹ nhân không?
Đàn ông phải tỉnh táo một chút.
Tang Mi bỗng vỗ vai Diệp Quân, cười nói: “Không kiêu ngạo vì thế lực của gia đình để mà ngông cuồng… Tiểu kiếm tu, ngươi khiến ta bất ngờ đến”.
Nói rồi cô ta quay sang nhìn thị nữ ở một bên, cười nói: “Cô nương, chuyển lời đến công tử nhà cô, nói rằng ta thực sự không có hứng thú với hắn, đừng tốn công nữa, nếu còn có hành vi thế nữa thì ta sẽ đánh hắn đấy”.
Thị nữ cảm thấy khó xử: “Cô nương, ta chỉ là một thuộc hạ…”
Tang Mi ngắt lời cô ta: “Chuyển lời của ta cho hắn là được”.
Nói rồi cô ta quay sang nhìn Diệp Quân: “Tiểu kiếm tu, chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người đi về phía sau.
Thị nữ xoay người đi đến một lâu các, có hai người đàn ông đang ngồi trong lâu các, một người đàn ông trong đó chính là Quân Bất Khí, người đàn ông cách gã không xa mặc một áo bào, cũng rất hiên ngang, khí chất bất phàm.
Thị nữ đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó nói lại lời của Tang Mi lần nữa.
Nghe thị nữ nói thế xong, người đàn ông mặc áo bào đó bật cười: “Bất Khí huynh, lần này huynh tính sai rồi, ha ha…”
Quân Bất Khí bưng tách trà trước mặt lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Như thế mới càng thú vị, chẳng phải thế sao?”
Người đàn ông mặc áo bào cười nói: “Bất Khí huynh, ta thấy cô nương đó không phải là người bình thường, người đàn ông bên cạnh cô ta cũng có khí chất phi thường, ta nghĩ hắn có lai lịch gì đó, ta nghĩ vẫn đừng nên chọc vào thì hơn, dù sao thì huynh cũng không thiếu phụ nữ”.
Quân Bất Khí nhìn chiếc hộp trước mặt, cười nói: “Tông Cố huynh, huynh nói xem, người phụ nữ này lạt mềm buộc chặt hay là thật sự không xem thần vật có trị giá hàng mấy trăm vạn Chân Linh Tinh?”
Người đàn ông tên Tông Cố cười nói: “Chỉ có hai khả năng, một là như huynh nói, cô ta chỉ đang lạt mềm buộc chặt, muốn lấy được nhiều lợi ích hơn; hai là cô ta thật sự không thích thần vật này… Nếu là khả năng thứ nhất thì cũng không cần phải tiếp tục đập tiền cho kiểu phụ nữ này nữa, vì nó không đáng; nhưng nếu là kiểu thứ hai thì Bất Khí huynh phải cẩn thận. Vì một người phụ nữ không xem trọng đạo khí như vậy thì chắc chắn lai lịch không tầm thường”.
Quân Bất Khí nhìn Tông Cố, cười nói: “Tông Cố huynh cảm thấy là kiểu nào?”
Tông Cố ngẫm nghĩ một lát, nói: “Khi cô ta tiến vào cửa hàng thì chạy thẳng đến tầng cao nhất với thiếu niên đó, muốn xem thần vật trấn bảo… Thế nên, ta càng nghiêng về khả năng thứ hai, xem thường thần vật này”.
Nói rồi hắn nhìn Quân Bất Khí, cười nói: “Bất Khí huynh, chúng ta đều là con cháu thế hệ thứ hai, chỉ cần chúng ta không ngốc thì cả đời này chúng ta sẽ hưởng vinh hoa, thế nên quả thật không cần khiêu khích một người phụ nữ khá nguy hiểm này”.
Quân Bất Khí híp mắt: “Ta phải có được người phụ nữ này”.
Tông Cố nhíu mày.
Quân Bất Khí cười nói: “Tông Cố huynh, không có người phụ nữ ta thích nào không lên giường của ta”.
Tông Cố lặng thinh.
Tất nhiên y hiểu đạo lý này: Càng không có được thì càng muốn nắm lấy.
Nhất là người đàn ông trước mặt chưa từng thất bại lần nào, bây giờ lại có người không thích gã, điều này lại khơi dậy khát vọng chinh phục trong gã.
Tông Cố không nói gì, còn nói nữa thì không lịch sự lắm.
Quân Bất Khí đột nhiên cười nói: “Tông Cố huynh, có muốn đánh cược một ván không? Ta sẽ có được người phụ nữ này trong ba ngày, nếu không có được…”
Nói rồi gã nhìn thần vật trước mặt đó: “Nếu không có, viên đá bảy màu này thuộc về huynh, nếu cô ta lên giường của ta, ta tặng huynh một món đạo khí”.
Tông Cố liên tục xua tay: “Bất Khí huynh, ván cược này của huynh lớn quá, ta không đủ khả năng chơi với huynh, hơn nữa… Ta không muốn đưa tiền cho huynh, đừng nói là phụ nữ, ngay cả một con muỗi cái cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của huynh”.
Quân Bất Khí bật cười: “Tông Cố huynh, huynh cứ nói những lời ta thích nghe”.
Tông Cố khẽ cười, sau đó nói: “Người ta đều nói Bất Khí huynh là công tử bột, nhưng ta thấy huynh thông minh hơn bất kỳ ai khác, nói trước nhé, không phải là ta đang tâng bốc huynh đâu mà ta nói từ tận đáy lòng, còn việc chơi đùa phụ nữ, ai mà không chơi đùa phụ nữ chứ? Chỉ là có người chơi công khai, có người chơi lén lút thôi”.
Quân Bất Khí bật cười: “Tông Cố huynh, đời người có một tri kỉ là đủ rồi, ta lấy trà thay rượu mời huynh một ly”.