Diệp Quân bật cười: “Ừ, chúng ta cùng đi!"
Nhị Nha cười toe toét đến mang tai: “Cháu ngoan!"
Diệp Quân suýt nữa té xỉu.
Mộ Niệm Niệm thấy vẻ mặt hắn bày ra thì không khỏi bật cười.
Không bao lâu sau, ba người đặt chân đến một tinh vực tĩnh lặng nọ.
Mộ Niệm Niệm nhìn về phương xa, thấy nơi đó có một cánh cửa cũ xưa dài đến mấy trăm nghìn trượng, vắt ngang tinh vực tạo thành một cảnh tượng nguy nga vô cùng.
Diệp Quân hỏi: “Đến rồi ạ?"
Mộ Niệm Niệm gật đầu.
Ba ngươi đi đến trước cửa, nhìn thấy một thi thể.
Mộ Niệm Niệm nhìn một hồi, nói: “Có thể là người canh cổng, đã bị sát hại”.
Diệp Quân: “Chẳng phải Vĩnh Sinh Đại Đế đang ở khu vực Thần Khư này sao?"
Mộ Niệm Niệm cười: “Phải, sợ không?"
Diệp Quân bật cười: “Con đây tới cô cô còn không sợ thì chẳng lẽ lại sợ gã?"
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Con không sợ thì ta cũng không sợ, đến lúc đó môt mình con đánh nhau với Vĩnh Sinh Đại Đế, ta với Nhị Nha và Tiểu Bạch đứng ngoài cổ vũ nhé?"
Diệp Quân đơ ra.
Đi đánh Vĩnh Sinh Đại Đế ngay á?
Không sợ đâu có nghĩa là đánh lại đâu!
Vẻ mặt của hắn khiến Mộ Niệm Niệm bật cười: “Đi thôi”.
Rồi đưa cả bọn đi vào trong cửa.
...
Một hồi sau, bọn họ xuất hiện trên một vùng biển. Diệp Quân phóng tầm mắt nhìn bốn phía, thấy đâu đâu cũng là đại dương vô biên, chỉ có một hòn đảo lờ mờ ẩn hiện ở cuối tầm mắt. Hắn lại chăm chú quan sát, thấy một thanh kiếm đang lơ lửng phía trên đảo.
Mộ Niệm Niệm: “Nơi đó hẳn là Thượng Kiếm Tông”.
Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Bạch bỗng vung vuốt lên.
Diệp Quân thắc mắc nhìn sang, đang muốn hỏi chuyện gì thì thấy mặt biển chợt sôi trào, sau đó có một luồng sáng vàng chóe phóng lên cao, đáp xuống trước mặt Tiểu Bạch.
Ánh sáng tản đi, để lộ một chiếc vòng đang tản ra thứ ánh sáng kỳ lạ, nhìn là biết không phải vật phàm.
Tiểu Bạch ngắm nghía nó một hồi rồi ngoắc ngoắc móng vuốt. Vòng vàng rung lên, phóng tít lên cao rồi phóng to ra gấp mấy trăm nghìn lần, bao trùm khắp thiên địa.
Diệp Quân cảm nhận được một thứ uy áp đáng sợ như đang bị ép xuống vực sâu.
Hắn không khỏi nhìn lên với vẻ khiếp sợ.