Mà bây giờ trở mặt với vũ trụ Vô Gian thì sẽ chẳng có lợi gì cho Ác Đạo Minh. Nghe Thế Tông nói thế, Vu Dịch nhìn Tông Thánh Vương, khẽ gật đầu. Tông Thánh Vương bước lên một bước, chỉ một bước này, từng luồng kim quang vạn trượng đã tuôn ra từ trên bầu trời xuống như thác nước, ào ào trút xuống chỗ Diệp Quân như dòng nước lũ.
Mà Thế Tông cũng biến mất tại chỗ, một luồng khí thế đáng sợ quét qua bầu trời.
Mục tiêu cũng là Diệp Quân!!
Tuy hơi dè chừng người phụ nữ váy trắng, nhưng lúc này ông ta cũng không nghĩ được nhiều nữa.
Giờ khắc này, Nhất Niệm bên cạnh Diệp Quân chợt hóa thành một luồng sáng phóng thẳng đến chỗ Thế Tông.
Diệp Quân tiến lên một bước, kiếm ý vô địch trong cơ thể tuôn ra từ người hắn, hắn không hề khinh thường, xòe lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên mang theo kiếm ý vô cùng vô tận phóng lên bầu trời.
Đoàng đoàng!
Khoảnh khắc hai luồng sức mạnh gặp nhau, vô số ánh sáng vàng kịch liệt rung chuyển, sau đó bị kiếm Thanh Huyên chém vụn từng tấc!!
Thấy cảnh này, Tông Thánh Vương chợt nhíu mày: “Thanh kiếm này…”
Nét mặt Vu Dịch cực kỳ khó coi, bởi vì cô ta phát hiện, sức chiến đấu của Diệp Quân đã lại tăng lên rất nhiều so với trước đây.
Tốc độ tiến bộ này thực sự quá kinh khủng!
Lúc này, Diệp Quân phóng vụt lên trời, đưa tay cầm lấy kiếm Thanh Huyên rồi chém xuống.
Ầm ầm!
Vô số ánh sáng vàng vỡ thành từng mảnh.
Nhưng lúc này, một luồng ánh sáng vàng đập mạnh về phía hắn. Chính là Tông Thánh Vương!
Diệp Quân vội giơ kiếm lên chắn.
Rầm!
Ánh sáng vàng nổ tung, Diệp Quân bị đánh bay mấy nghìn trượng, vừa dừng lại, thời không phía sau hắn đã sụp đổ, hóa thành vực sâu thời không sâu không thấy đáy.
Khóe miệng hắn từ từ rỉ máu, cánh tay và cơ thể đã hơi tê dại.
Tông Thánh Vương nhìn kiếm trong tay Diệp Quân, ánh mắt sáng rực: “Kiếm này không tệ, ta phải có được nó”.
Nói xong, ông ta đột nhiên biến mất tại chỗ.
Xa xa, trong mắt Diệp Quân hiện lên vẻ tàn ác, hắn tiến lên một bước, chém ra một nhát kiếm, đồng thời kích hoạt cả ba loại sức mạnh huyết mạch.
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Khi chém ra nhát kiếm này, kiếm thế của Diệp Quân nhanh chóng tăng vọt.
Ầm!
Kim quang và kiếm quang đồng thời nổ tung, một luồng sức mạnh cường đại đẩy Diệp Quân văng ra xa, khi hắn bị văng đi, Tiểu Tháp cả kinh hét lên: “Mẹ kiếp, cẩn thận!!”
Giờ khắc này, không biết cảm nhận được điều gì mà lông tơ toàn thân Diệp Quân đều dựng đứng lên.
Nguy hiểm!
Hơi thở của cái chết! Bùm!
Trong cơ thể Diệp Quân có một tia sáng vàng bất chợt phóng lên trời.
Ngao Thiên Thiên hợp nhất!
Mà sau khi hợp nhất với Ngao Thiên Thiên, một bộ long giáp màu vàng xuất hiện trên người Diệp Quân, gần như cùng lúc đó một luồng sáng lạnh vụt qua.
Đoàng!
Diệp Quân thoáng chốc bay ra khỏi chân trời, thời không nơi chân trời lập tức vỡ vụn, hóa thành vực sâu thời không.
Sau khi Diệp Quân dừng lại thì cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng lúc này, thời không trước mặt hắn đột nhiên sôi trào, một luồng sức mạnh đáng sợ quét qua.
Diệp Quân không màng đến đầu óc choáng váng, lập tức chém mạnh xuống một nhát. Kiếm Thanh Huyên hạ xuống, vùng thời không sục sôi kia trong nháy mắt bị chém toạc, nhưng hắn lại một lần nữa bị luồng sức mạnh đáng sợ hất văng.
Vút!