Diệp Quân hơi tò mò, nhưng ngay lúc này như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng nhíu mày, vì hắn phát hiện tu vi của hắn đều bị trấn áp.
Hắn thử chống cự nhưng không có tác dụng.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, hơi ngạc nhiên, Thần Nhất đã không còn nhưng thần lực mà đối phương để lại vẫn có thể trấn áp người ngoài đến đây.
Như cảm nhận được điều gì, Diệp Quân bỗng nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên bầu trời có hai luồng sáng màu trắng lướt qua, sau đó bầu trời vang lên từng tiếng nổ.
Thấy thế Diệp Quân sửng sốt.
Cái quái gì đây?
Người ở đây có tu vi?
“Đánh nhau rồi”.
Ngay lúc này một đám trẻ con trước cổng trấn nhỏ bỗng reo lên.
Diệp Quân nhìn đám trẻ đó, đám trẻ đều nhìn lên trời, trong mắt chúng không có gì là sợ hãi, chỉ có sự phấn khích.
Diệp Quân: “…”
Ầm!
Lúc này bầu trời lại vang lên tiếng nổ, sau đó từng nguồn năng lượng đáng sợ bắn ra từ trên trời.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, năng lượng này cực kỳ mạnh, nếu rơi xuống, trấn nhỏ này sẽ biến thành tro tàn ngay lập tức.
Nhưng ngay sau đó hắn lại ngây người.
Vì hắn nhận ra sức mạnh đó vừa đến gần bầu trời trấn nhỏ thì lập tức biến mất.
Có sức mạnh bí ẩn đang bảo vệ trấn nhỏ này.
Lúc này một bóng người bỗng đáp xuống trấn nhỏ.
Trên bầu trời, một ông lão cúi đầu nhìn trấn nhỏ bên dưới, sắc mặt cực kỳ khó chịu.
Diệp Quân nhìn ông lão, như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, ông lão bỗng quay đầu nhìn hắn, tức giận nói: “Nhìn cái đầu ngươi!”
Diệp Quân hơi híp mắt lại, trong lòng nổi lên sát ý, nhưng ngay lúc này ông lão bị một luồng kiếm quang xuyên qua giữa trán, sau đó kéo dài cả ngàn trượng, cuối cùng đóng lên vách núi.
Diệp Quân sửng sốt.
Ông lão đó cũng sửng sốt.
Ông ta không phản ứng lại được.
Là ai đã ra tay?
Ông lão nhìn xung quanh, hơi hoang mang.
Không có động tĩnh.
Ông lão cung kính nói: “Không biết vị cao nhân nào đang ở đây, nếu ta có mạo phạm thì mong nể mặt Hư Pháp Tông, giơ cao đánh khẽ”.
Hư Pháp Tông.
Ông ta rất tự tin, đối phương vừa nghe đến tên của tông môn mình chắc chắn sẽ nể mặt.