Thấy Diệp Quân lại được đi thẳng vào vòng sau, mọi người đều trở nên kỳ quái.
Mẹ nó!
Tên này không phải đút lót gì rồi đấy chứ?
Diệp Quân cũng hơi nghi ngờ, chẳng lẽ có người động tay chân?
Hắn nhìn Việt Kỳ.
Việt Kỳ liếc hắn, nói: “Sang bên cạnh ngồi đi”.
Diệp Quân không đáp, đành đi sang một bên ngồi xuống.
Cách đó không xa, Lục Huyền Phong và Phó Cát bốc thăm cùng một nhóm.
Sau khi lên đài thi đấu, Lục Huyền Phong mỉm cười nói: “Phó huynh, thực lực của huynh tăng lên khá nhanh”.
Phó Cát ôm quyền: “Mong Lục huynh chỉ bảo”.
Lục Huyền Phong gật đầu, sau đó nói: "Mong chỉ bảo!"
Vừa dứt lời, hai người đồng thời biến mất tại chỗ.
Hai luồng kiếm quang chợt lóe lên trong sân.
Ầm!
Trong đó một luồng kiếm quang đột nhiên vỡ vụn.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Một thanh kiếm ghim vào giữa lông mày Lục Huyền Phong.
Một kiếm đã thua?
Tất cả kiếm tu có mặt đều khó tin nhìn Phó Cát, đặc biệt là đệ tử nội môn, phải biết rằng, một tháng trước, Phó Cát là đệ tử nội môn yếu nhất, ai cũng có thể bắt nạt, vậy à bây giờ, y lại trở nên mạnh như vậy?
Sau khi quan sát Phó Cát, Việt Kỳ liếc nhìn Diệp Quân cách đó không xa.
Trong mắt An Mộc Cẩn cũng lóe lên vẻ kinh ngạc, y không ngờ thực lực của Phó Cát lại trở nên kinh khủng như vậy.
Lục Huyền Phong là một vị Kiếm Tôn đấy!
Một nhát kiếm đã đánh bại?
Chẳng lẽ Phó Cát đã là Kiếm Hoàng?
Cho dù là Kiếm Hoàng, muốn một kiếm đánh bại Lục Huyền Phong cũng rất khó khăn.
An Mộc Cẩn đột nhiên liếc nhìn Diệp Quân cách đó không xa, trầm ngâm suy nghĩ.
Lúc này, xung quanh có rất nhiều người tò mò nhìn Phó Cát, thậm chí có vài thế gia tông môn đã bắt đầu thăm dò thân thế của Phó Cát.
Phó Cát chắc chắn đã trở thành ứng cử viên sáng chói.
Trên võ đài, sau khi Lục Huyền Phong hết kinh hãi, y cười khổ nói: “Phó huynh, lợi hại”.
Phó Cát thu kiếm, chắp tay: “Cảm ơn đã nhường”.
Nói xong, y xoay người rời đi.
Lục Huyền Phong nhìn Phó Cát rời đi, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, y đã tưởng lần này mình thắng chắc, nhưng không ngờ, kiếm đạo của Phó Cát lại khủng bố như vậy.
Đánh bại y chỉ bằng một kiếm!
Lục Huyền Phong khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Mặc dù không cam lòng, nhưng kỹ năng không bằng người thì không còn gì để nói.
Sau khi hai người rời sân, Lý Tuyết và An Mộc Cẩn bước lên đài tỷ võ, không nghi ngờ gì nữa, An Mộc Cẩn dễ dàng giành chiến thắng.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào ba người Diệp Quân.
Trận đấu nội môn này phải chọn ra người hạng nhất.
Ba người tiếp tục rút thăm!
Diệp Quân vẫn là người đầu tiên rút thăm, nhưng khi hắn rút ra tờ giấy trắng, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Mẹ nhà nó!