Tiếng kiếm bay vang vọng khắp trời đất.
Ung Khải hơi híp mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, tung một cú đấm.
Cú đấm này như mang theo uy lực của trăm vạn binh mã, rung chuyển trời đất.
Lúc này, kiếm của Diệp Quân đã phóng tới.
Rầm!
Nhát kiếm này đâm thẳng vào quyền thế kia, ngay lập tức, quyền thế đó tan vỡ, uy lực mạnh mẽ đánh bay Ung Khải ra xa ngàn trượng.
Ung Khải vừa dừng lại, thời không trong phạm vi ngàn trượng phía sau gã chấn động kịch liệt, toàn thân gã nứt kìa, máu tươi bắn tung tóe.
Bỗng chốc, cả người Ung Khải đều be bét máu.
Thấy vậy, những thần linh phía xa chậm rãi nắm chặt tay lại, tất cả đều nhìn Ung Khải, hơi sững sờ.
Ung Khải thua rồi sao?
Đúng lúc này, giọng nói của An Vương vang lên trong đầu Ung Khải: “Rút lui đi, không cần đánh nữa!”
Rút lui!
Nghe vậy, Ung Khải lắc đầu.
Rút lui có nghĩa là đầu hàng!
Đầu hàng ư?
Gã đương nhiên sẽ không làm vậy!
Lúc này, An Vương nói tiếp: “Kiếm đạo của người này đã Nhập Phàm, ngươi không phải đối thủ của hắn, với thiên phú của ngươi, nếu hôm nay không chết thì sau này có thể trở thành Thần Đế!”
Có thể trở thành Thần Đế!
Trong hư không, An Vương nhìn Ung Khải, bà ta thật sự không muốn Ung Khải chết ở đây, với tài năng của Ung Khải, hôm nay lùi một bước thì năm nay nhất định sẽ trở thành Thần Đế.
Nghe An Vương nói vậy, Ung Khải lại lắc đầu cười: “An Vương, ta có thể thua, cũng có thể chết, nhưng không thể đầu hàng!”
Vừa dứt lời, gã chậm rãi đi về phía Diệp Quân.
Bùm!
Một ngọn lửa bùng phát từ trong cơ thể gã.
Lúc này, khí tức của Ung Khải dâng trào dữ dội.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Bùm!
Lại một ngọn lửa khác tỏa ra từ trong người Ung Khải.
Thiêu hồn!
Sau khi thiêu hồn, khí tức của Ung Khải đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có.