Vì có Chân Thánh Hạo Nhiên kéo chân bọn họ, Diệp Quân đã thuận lợi tới Đế Thành.
Đế Thành nằm trong một dãy núi dài vô tận, tường thành cao đến mấy ngàn trượng, rộng không thấy điểm dừng, cả tòa thành trông giống như một dãy núi nguy nga, cực kỳ hùng vĩ, toàn bộ tường thành đều được chế tạo từ một loại huyền tinh thạch thần bí, vững chắc vô cùng, trên đó còn tỏa ra một luồng sức mạnh cổ lão thần bí.
Ngay chính giữa Đế Thành có một tòa tháp cao vút lên mây, tháp có mười hai tầng, cao hơn trời một tầng.
Thần trận Đế Hiển!
Đây là một trong những quân át chủ bài mạnh nhất của Đế tộc.
Nó được vị Đại Đế của Đế tộc năm đó tự tay chế tạo ra, cũng chính nhờ thần trận Đế Hiển này, Đế tộc mới có thể sống sót qua nhiều năm như vậy sau khi Đại Đế chết.
Năm đó, vị Chân Thánh Sơ Thủy của nền văn minh Bỉ Ngạn đã tới đây, cũng chính vì bị tòa thần trận Đế Hiển này ngăn cản nên cuối cùng y vẫn không thể tấn công vào bên trong Đế Thành.
Giờ phút này, toàn bộ cả Đế Thành, vô số cường giả bày trận đứng đợi, từng luồng khí tức kinh khủng tràn ngập trong đất trời, khiến đất trời đều cảm thấy áp lực.
Lúc Diệp Quân tới trước Đế Thành, hắn cũng không hề tấn công Đế Thành mà quay đầu sang phải, cách đó ngàn trượng có một ngọn đồi, hắn nhìn về phía đồi, khi ánh mắt liếc tới đây lại bị một luồng sức mạnh thần bí ngăn cản, không thể nào tiến lên được!
Nơi Chân Thánh Sơ Thủy chết!
Diệp Quân chậm rãi đi về phía đồi kia, khi hắn đến gần, một luồng sức mạnh đáng sợ lập tức trấn áp hắn.
Sức mạnh Chân Thánh!
Diệp Quân kích động, luồng sức mạnh này rất kinh khủng!
Diệp Quân cũng không đối kháng lại luồng sức mạnh này mà hành lễ trước: “Người đời sau của nền văn minh Bỉ Ngạn, bái kiến tiền bối!”
Sau một lát yên lặng, luồng sức mạnh đáng sợ kia đột nhiên rút xuống như thủy triều.
Diệp Quân thả lỏng cơ thể, chậm rãi đi về phía đồi, khi đi tới đỉnh, có một người đàn ông trung niên đang đứng trước một tảng đá lớn, hai tay chắp sau lưng, đối mặt với Đế Thành.
Diệp Quân tò mò đánh giá người đàn ông trước mặt, xét về ngoại hình, người này tầm ba mươi tuổi, dáng người cao lớn như cây đứng trước gió, lạnh lùng điềm tĩnh.
Chân Thánh Sơ Thủy!
Lúc này, người đàn ông trung niên chậm rãi quay đầu, y nhìn Diệp Quân, khi thấy Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Kiếm tu?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải.”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Rất ưu tú.”
Diệp Quân như muốn nói lại thôi.
Như hiểu được suy nghĩ của Diệp Quân, người đàn ông trung niên thản nhiên nói: “Ta đã chết rồi, thứ bây giờ ngươi nhìn thấy chỉ là hư ảnh của ta mà thôi, sở dĩ bọn họ không dám tới đây là vì sợ ta kéo đám cường giả Bán Bộ Đạo Chi Ngoại chết cùng.”
Diệp Quân im lặng, hắn vốn tưởng rằng vị tiền bối trước mặt vẫn còn sống.
Người đàn ông trung niên nhẹ giọng nói: “Sở dĩ ta sống tới nay chỉ là để chờ một người đời sau của nền văn minh vũ trụ Bỉ Ngạn tới, cũng may là đã đợi được rồi.”
Nói xong, y đột nhiên xòe lòng bàn tay, một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi trôi tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân kinh ngạc: “Đây chính là thuyền Bỉ Ngạn?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Phải.”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối, vật này có lai lịch như thế nào?”
Hắn thật sự rất tò mò về thuyền Bỉ Ngạn.
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn chân trời, ánh mắt gợn sóng, nhẹ giọng nói: “Thật ra ta cũng không biết.”
Diệp Quân sửng sốt.