Diệp Quân sửng sốt.
Bây giờ mình có gì?
Hiện giờ mình chẳng có gì cả.
Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu khẽ cười.
Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Quân, Hiêu Hiêu do dự một chốc rồi nói: “Có bảo vật tiên gia không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không có”.
Hiêu Hiêu im lặng.
Diệp Quân cũng không nói gì, quả thật hơi lúng túng.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng nói: “Từ đây đến núi Phạn Tịnh có xa không?”
Núi Phạn Tịnh!
Hiêu Hiêu nhìn Diệp Quân: “Một tiếng đồng hồ”.
Diệp Quân nói: “Dẫn tôi đi”.
Chỉ có thể tìm chủ nhân bút Đại Đạo mượn chút bảo vật, vì Nhị Nha từng nói chủ nhân bút Đại Đạo có rất nhiều bảo vật, nghe Diệp Quân nói thế, Hiêu Hiêu nói: “Đi luôn”.
Nói rồi cô ấy gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau một chiếc siêu xe bỗng chạy đến bên cạnh hai người.
Hiêu Hiêu vẫy tay, tài xế xuống xe rời đi.
Hiêu Hiêu nhìn Diệp Quân: “Đi thôi”.
Diệp Quân nhìn chiếc xe trước mặt, sau đó nói: “Chiếc xe này đẹp quá”.
Hiêu Hiêu nói: “Kiểu dáng mới nhất, gần một trăm triệu tệ Hoa Hạ”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó bước lên xe, Hiêu Hiêu đạp chân xe, chiếc xe chạy vụt đi như một mũi tên rời khỏi cung.
Hiêu Hiêu bỗng nói: “Lúc các anh bay lên trời có nhanh như chiếc xe này không?”
Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Nhanh hơn gấp mấy chục ngàn lần”.
Hiêu Hiêu chớp mắt: “Xem như tôi chưa hỏi”.
Diệp Quân nhắm hai mắt lại, núi Phạn Tịnh, chủ nhân bút Đại Đạo đang ở núi Phạn Tịnh thật sao?
Cho dù thế nào cũng phải đi xem thử.
Hiêu Hiêu lại hỏi: “Anh và Tôn Ngộ Không, ai lợi hại hơn?”
Diệp Quân nhíu mày, quay sang nhìn Hiêu Hiêu: “Tôn Ngộ Không?”
Hiêu Hiêu gật đầu: “Con khỉ đó”.
Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Lái xe cho đàng hoàng, tôi có thể chết nhưng tôi không muốn chết vì tai nạn xe, vì như thế quá mất mặt”.
Hiêu Hiêu nói: “Ồ”.