Thanh Liệt ở chân trời còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị đánh bay đi xa mấy chục nghìn trượng, mà khi dừng lại, cơ thể lão ta hoàn toàn nứt ra, máu tươi bắn tung toé.
Lúc này, tất cả mọi người xung quanh đều ngơ ngác.
Trên mặt Trấn Nam Tuyết cũng đầy vẻ khó tin.
Thanh Liệt cũng còn đang sửng sốt, lão ta nhìn Tần Quan phía xa: “Bà…”
Tần Quan chợt cất lời: “Tiểu Ái”.
Bà ấy vừa dứt lời, một người phụ nữ lập tức xuất hiện.
Tần Quan bình tĩnh nói: “Thêm tộc Tiên Linh vào danh sách tiêu diệt”.
Tiểu Ái gật đầu, sau đó lấy một quyển sổ màu đen ra, viết ba chữ “tộc Tiên Linh” lên trên.
Thanh Liệt ở chân trời nhìn chằm chằm Tần Quan, lúc này, cuối cùng lão ta cũng bình tĩnh lại, cũng nhận ra thư viện Quan Huyên này không hề đơn giản như thế.
Phải bàn bạc kỹ hơn!
Nghĩ thế, Thanh Liệt lập tức nói: “Đi”.
Dứt lời, lão ta dẫn theo các cao thủ của tộc Tiên Linh muốn rời đi, nhưng lúc này, một thanh trường thương chợt phá không bay đến, thời không lập tức nứt ra.
Con ngươi Thanh Liệt co lại.
Ầm!
Sau một tiếng nổ vang vọng, Thanh Liệt lập tức bay ra xa, vào khoảnh khắc đó, thân thể vốn đã nứt của lão ta hoàn toàn nổ tung, chỉ còn lại linh hồn, mà lão ta vừa dừng lại đã có một thanh trường thương phá không bay đến, đâm thẳng vào giữa chân mày lão ta.
Oanh!
Thanh Liệt bị cố định tại chỗ, không thể di chuyển.
Vào lúc những cao thủ của tộc Tiên Linh muốn ra tay, Thanh Liệt đột nhiên gào thét: “Đi”.
Đi!
Lúc này, lão ta đã hiểu bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của thư viện Quan Huyên, nhất định phải để những Tiên Linh Vệ này trở về thông báo với tộc Tiên Linh.
Nhưng sao Tần Quan có thể cho bọn họ trở về được?
Tần Quan chợt nói: “An cô nương, Niệm cô nương, làm phiền rồi”.
Bà ấy vừa dứt lời, một tia kiếm quang và một tia thương mang lập tức loé lên.
Chẳng mấy chốc, những Tiên Linh Vệ kia đã bị giết chết toàn bộ.
Thấy Tiên Linh Vệ mà mình dẫn đến đều chết hết, Thanh Liệt cảm thấy cả người tê dại.
Sao bên ngoài lại có một thế lực kinh khủng đến thế chứ?
Thanh Liệt nhìn về phía Tần Quan, đang định nói chuyện thì Tần Quan lại vẫy tay, một tia lửa chợt bao phủ lấy lão ta, chẳng mấy chốc, Thanh Liệt đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Tần Quan cất lời: “Ám U, thiếu chủ ở đâu?”
Ám U xuất hiện bên cạnh Tần Quan, cung kính nói: “Tạm thời không biết”.
Tần Quan gật đầu: “Tìm được thằng bé thì bảo nó về nhà”.
Dứt lời, bà ấy xoay người rời đi.