Lúc này Diệp Quân đột nhiên nói: “Đi”.
Dứt lời, người hắn rung lên, biến thành một tia kiếm quang bay về phía xa.
Thấy thế Thần Dã cũng vội vàng đi theo.
Sâu trong lòng đất phía xa, Nhị Nha đang muốn ra tay một lần nữa, nhưng lúc này cô bé như cảm nhận được điều gì đó nên quay đầu nhìn lại, khi thấy một tia kiếm quang ở phía xa, cô bé nhất thời sửng sốt: “Cháu trai?”
Lúc này kiếm quang bay đến trước mặt Nhị Nha, kiếm quang tản đi, Diệp Quân xuất hiện.
Thấy Diệp Quân, hai mắt Tiểu Bạch sáng lên, nó vội vàng bay lên bả vai hắn, sau đó dùng móng vuốt nhỏ vuốt ve đầu hắn như rất cưng chiều.
Diệp Quân: “…”
Nhị Nha đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Cháu trai, sao ngươi lại đến đây?”
Cháu trai?
Nghe thấy lời của Nhị Nha, nét mặt Thần Dã bên cạnh nhất thời trở nên kỳ lạ.
Diệp Quân cũng không quan tâm đến cách gọi của Nhị Nha, hắn cười nói: “Nghe nói các ngươi đến đây nên cố ý đến tìm”.
Dứt lời, hắn nhìn người đàn ông áo đen đang chậm rãi đi tới từ phía xa, tỏ vẻ nghi ngờ: “Ông ta là?”
Nhị Nha nói: “Ông ta muốn cướp Tiểu Bạch”.
Nghe thấy thế Diệp Quân lập tức sa sầm mặt.
Cướp Tiểu Bạch?
Như thế thì không bỏ qua được rồi.
Lúc này, người đàn ông áo đen phía xa vội nói: “Hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi”.
Giờ phút này ông ta thật sự thấy hơi sợ.
Khi nãy không nhìn kỹ nên chỉ thấy con Linh Tổ này mà không nhận ra con ác thú kia… Đương nhiên ông ta không nhận ra cũng bình thường vì Nhị Nha cũng không biến hình.
Bây giờ cô bé thích biến thành con người hơn.
Thần Dã nhìn người đàn ông áo đen kia, sau đó tỏ vẻ nghi ngờ: “Cảnh giới Thần Đạo?”
Người đàn ông cười ngượng ngùng: “ Chỉ là hiểu lầm thôi, các… các ngươi nói chuyện với nhau đi…”
Dứt lời, ông ta lập tức muốn bỏ chạy.
Lúc này Nhị Nha đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta làm sắc mặt ông ta hơi thay đổi, vội nói: “Ngươi…”
Nhị Nha chỉ chiếc nhẫn không gian trên tay ông ta: “Cái này là của ta”.
Người đàn ông áo đen: “…”
Nét mặt của Diệp Quân cũng trở nên cứng đờ.
Bây giờ hắn đã biết vì sao Nhị Nha và Tiểu Bạch lại giàu như thế rồi.