Diệp Quân nhìn về phía Từ Chân, nghiêm túc nói: “Nghe những lời của Chân tỷ còn hơn cả trăm năm tu luyện vất vả!”
Đây không phải là nịnh hót, mà là lời nói từ trong đáy lòng.
Từ Chân khẽ mỉm cười, không nói gì.
Diệp Quân cũng không nói gì thêm, hắn nhanh chóng ăn hết mì, sau đó nói: “Chân tỷ, ta đi đây”.
Từ Chân gật đầu: “Được!”
Diệp Quân vốn định đứng dậy rời đi, như nghĩ đến điều gì, hắn đi tới trước bàn đọc sách một bên, sau đó cầm lấy bản thảo Từ Chân đưa cho hắn tối qua: “Ta mang về xem từ từ, có chỗ sai ta sẽ đánh dấu”.
Từ Chân cười đáp: “Được!”
Diệp Quân gật đầu, không nói thêm gì, ra ngoài rời đi.
Sau khi Diệp Quân đi, Từ Chân buông sữa trong tay xuống, sau đó đi tới trước bàn đọc sách, một lúc lâu sau đó, cô ta bắt đầu tiếp tục viết.
…
Sau khi rời khỏi chỗ ở của Từ Chân, Diệp Quân đi thẳng đến học viện Ngân Hà.
Vừa đi vào Kiếm Đạo Viện, hắn đã nhìn thấy một người quen.
Mộc Uyển Du!
Ngoài Mộc Uyển Du thì ba người Hiên Viên Lăng cũng ở đây.
Thấy Mộc Uyển Du, Diệp Quân hơi sững sờ, hắn không ngờ cô ấy lại ở đây.
Lúc thấy Diệp Quân, Mộc Uyển Du thoáng vui mừng, sau đó lại trở nên thấp thỏm, nhỏ giọng nói: “Tôi…”
Diệp Quân cười nói: “Tôi còn tưởng cô sẽ đến muộn hơn!”
Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân, căng thẳng nói: “Tôi…”
Thấy Mộc Uyển Du căng thẳng như thế, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Sao vậy, tôi giống người xấu thế à?”
Mộc Uyển Du vội lắc đầu: “Không phải”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Lăng cười nói: “Bây giờ Uyển Du là người của Kiếm Đạo Viện chúng ta rồi”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn Mộc Uyển Du: “Cô vào Kiếm Đạo Viện rồi à?”
Mộc Uyển Du nhỏ giọng nói: “Đúng thế”.
Dứt lời, cô ấy nhìn Diệp Quân, vẫn hơi lo lắng bất an.
Diệp Quân cười nói: “Vậy bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ là học sinh của tôi rồi”.
Mộc Uyển Du nhìn thoáng qua Diệp Quân, thấy hắn vẫn như trước đây, không có chút cảm xúc gì khác thì mới thả lỏng hơn.
Diệp Quân đi tới ngồi xuống trước mặt mọi người, hắn nhìn về phía Mộc Uyển Du: “Cô muốn luyện kiếm à?”
Mộc Uyển Du gật đầu: “Phải!”
Diệp Quân cười nói: “Được, tôi sẽ đích thân dạy cô”.
Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân, sau đó nở một nụ cười động lòng người.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó viết ra một tờ công pháp đưa cho Mộc Uyển Du.
Vũ Trụ Quan Huyên Pháp!