Khu dân nghèo.
Tuy Diệp Quân bị truy sát, Nam Tiêu bị cách chức nhưng chính sách nơi này vẫn được thi hành vì nó có lợi cho Chủ Thần Điện.
Thương thế Nam Tiêu đã khá hơn nhiều nhưng tu vi mất hết, trở thành một người phàm.
Y ngày ngày giúp Tiểu Nhiễm vài chuyện lặt vặt, vì trước kia khi còn quyền lực vẫn luôn bảo vệ quyền lợi cho dân nghèo mà cho dù hiện nay đã bị cách chức nhưng đãi ngộ vẫn rất tốt, vẫn được đối đãi đầy tôn trọng, ai gặp cũng sẽ gọi là đại nhân.
Nhưng lúng túng cũng là không thể tránh khỏi.
Nam Tiêu đang giúp Tiểu Nhiễm gánh thức ăn về gian nhà đá thì nghe một âm thanh vang lên từ phía sau.
"... Nam Tiêu đại nhân?"
Y quay lại, thấy đó là một thị vệ Chủ Thần Điện, đúng hơn là thị vệ cấp dưới của Tư Mệnh Phủ, là thuộc hạ của thuộc hạ của thuộc hạ của y.
Thị vệ kia thấy gương mặt y thì cả kinh: “Đúng là ngươi rồi... Sao lại ở nơi này...”
Người này nhìn đôi gánh trên vai Nam Tiêu với vẻ kỳ lạ.
Y không đáp lời mà dẫn Tiểu Nhiễm đi.
Chuyện Nam Tiêu trú tại khu dân nghèo nhanh chóng được lan truyền, mỗi ngày đều có vô số người từ Chủ Thần Điện đến gõ cửa.
Không ai chế nhạo nhưng sự thương hại vẫn tồn tại trong ánh mắt và giọng nói họ.
Ngươi từng cao cao tại thượng biết bao nhiêu, bây giờ lại thành phế nhân thế này, đúng là khiến lòng người cảm khái.
Một hôm nọ, khách đến là một người đàn ông.
Khuất Tấn.
Chủ Thần thứ bảy đương nhiệm.
Tiểu Nhiễm thấy ông ta đến thì lúng túng không biết làm sao, bèn gọi người đang loay hoay nấu thuốc: “Nam Tiêu đại nhân...”
Y mỉm cười: “Cháu đang định đi mua đồ đúng không? Mau đi đi”.
Tiểu Nhiễm chần chừ một hồi rồi gật đầu: “Vâng”.
Rồi vội vàng chạy đi.
Nam Tiêu không ngừng quạt nồi thuốc: “Nghe nói ngươi đã thành Chủ Thần, chúc mừng”.
Khuất Tấn ngồi xuống trên băng ghế đá: “Ta vừa nhận được tin, huynh đệ Diệp Quân của ngươi đã chạy trốn”.
Nam Tiêu ngẩn ra rồi cười lên: “Lợi hại”.
Khuất Tấn: “Có đáng không?"
Im lặng một hồi, Nam Tiêu đáp: “Đáng hay không đáng cũng vậy, quan trọng là không thẹn với lòng”.
Khuất Tấn cũng trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “Để ta sắp xếp một chỗ cho ngươi”.
Nam Tiêu lắc đầu: “Không cần”.
Khuất Tấn cũng không dây dưa thêm mà chỉ gật đầu rồi đi mất.
"Bảo trọng”.
Chiếc quạt trong tay dừng lại, Nam Tiêu ngẩn ngơ nhìn nồi thuốc.
Không phải y không muốn làm lại từ đầu, nhưng Thần chủng đã bị nhổ, tu vi cũng mất sạch, căn cơ đều không còn.
Không thể làm lại được nữa.
Y đã hoàn toàn xong rồi.
Cả đời này cũng không thể trở lại như xưa.
Nam Tiêu ngồi xuống trên giường, thất thần nhìn ra cửa sổ.
Ánh mắt của những người đến thăm viếng... có chế nhạo, có đồng cảm, càng có nhiều thương hại.
Mà y sợ nhất chính là phải gặp lại những người huynh đệ cũ kia.
Khoảnh khắc suy sụp nhất của một người chính là khi trung niên thất thế.
Nam Tiêu cũng biết sở dĩ y còn sống không phải vì Chủ Thần Điện nhân từ, mà vì y đã trở thành một quân cờ.
Ngẫm lại mình khi xưa hăng hái bao nhiêu, nhìn lại mình bây giờ.
Y bật ra một tiếng cười thê lương, chậm rãi nằm xuống, khí tức dần suy yếu cho đến khi biến mất.
Đã không còn hy vọng sống, chi bằng chết đi còn giữ được thể diện.