Vì giờ phút này, hắn đã không còn ở bên ngoài Thiên Mộ Giới nữa, đây là một thế giới toàn màu đen, giơ tay lên còn không thấy rõ năm ngón.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu tử, không ổn, đây là ảo cảnh!”
Ảo cảnh!
Diệp Quân khẽ nhíu mày, chậm rãi nhắm mắt lại, rất nhanh, hắn đã bình tĩnh trở lại, hắn cảm nhận không gian xung quanh, đúng như Tháp gia nói, đây là một ảo cảnh, hắn vừa giết chết yêu thú và bị yêu thú chiếm đoạt cũng là ảo cảnh!
Người thần bí kia lại còn biết huyễn thuật sao?
Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn đột nhiên chém một nhát kiếm về phía trước!
Rầm!
Thời không trước mặt lập tức bị xé rách, nhưng sau chốc lát lại khép lại.
Thật ra cũng không khép lại, chỉ là một loại ảo tưởng mà thôi.
Sau khi Diệp Quân thấy thời không bị xé rách khép lại, hắn không tiếp tục xuất kiếm nữa mà lập tức thúc giục kiếm Thanh Huyên rồi biến mất!
Xuyên qua!
Ngay lập tức, Diệp Quân đã xuất hiện trước Thiên Mộ Giới, nhưng thế giới Diệp Quân đang thấy lại là một mảnh đen tối trong thời không đó!
Bên ngoài.
Người thần bí kia đứng nhìn Diệp Quân cách đó không xa, cười nói: “Đây chính là kiếm tu ư? Chỉ là ảo cảnh mà cũng không phá được.”
Tam tỷ nhìn Diệp Quân đứng ở phía chân trời, vẻ mặt bình tĩnh không hề gợn sóng, vì cô ta tin tưởng tên tiểu tử này.
Ngay tại lúc này, người thần bí đột nhiên biến mất, chạy thẳng về phía Diệp Quân ở đằng xa, mà trong thế giới của Diệp Quân vẫn là sóng êm biển lặng hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào.
Ngay lúc người thần bí xông tới trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân đứng đó đột nhiên chém một nhát kiếm xuống.
Ầm!
Luồng kiếm quang vừa phát ra, người thần bí và Diệp Quân đồng thời bị đánh lui, nhưng không bao lâu sau, Diệp Quân đã dừng lại.
Sau khi người thần bí dừng lại, ông ta nhìn tay phải bị thương của mình, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở đằng xa, khó tin: “Sao có thể?”
Cách đó không xa, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn nhìn về phía người thần bí: “Có thể ông không biết lai lịch của thanh kiếm trong tay ta rồi.”
Nói xong, hắn cầm kiếm chậm rãi bước về phía người thần bí.
Người thần bí nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân: “Lai lịch? Lai lịch thế nào?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm người thần bí: “Đây là kiếm do cô cô của ta chế tạo đó, ông hiểu không?”
Người thần bí cười khẽ: “Ngươi...”
Giọng của Cửu Châu Chủ đột nhiên vang lên trong sân: “Hắn đang kéo dài thời gian đó.”
Người thần bí quay đầu nhìn Cửu Châu Chủ, không nói gì.
Mà lúc này, đám người Hoang Cổ Thiên cũng đang nhìn người thần bí, có người dẫn đầu là điều mà bây giờ bọn họ cầu còn không được.
Người thần bí ngẩng đầu nhìn Tổ Đạo trên trời, Tổ Đạo cũng không có phản ứng gì.
Người thần bí yên lặng một lát, sau đó ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Nếu ngươi muốn chết, vậy ta sẽ cho ngươi được toại nguyện.”
Nói xong, ông ta đột nhiên biến mất.
Mà cách đó không xa, gần như cùng lúc đó, Diệp Quân lập tức hóa thành một luồng kiếm quang đánh tới.
Bây giờ Diệp Quân cũng đã có hiểu biết sơ bộ về thực lực của người thần bí này, đối phương chưa phát huy ra thực lực thật sự, điều này cũng rất bình thường, cường giả tới nơi này cơ bản cũng sẽ không quá liều mình, dù sao bọn họ cũng không phải một tập thể, cũng đều có sự phòng bị với người khác.
Người thần bí này cũng vậy, thực lực của ông ta thật ra còn mạnh hơn những cường giả khác rất nhiều, nhưng ông ta không lật tẩy quân át chủ bài của mình.
Đều là người có ý đồ xấu cả.
Rất nhanh, Diệp Quân và người thần bí lại đánh nhau, thực lực của người thần bí đang chiếm ưu thế hơn một chút, nhưng cũng không làm được gì Diệp Quân, hơn nữa, dưới sự giúp đỡ của huyết mạch phong ma, thực lực của Diệp Quân càng ngày càng mạnh, đánh càng ngày càng hăng.
Thấy cảnh này, Tam tỷ cũng thở phào nhẹ nhõm, không thể không nói, bây giờ cô ta mới nhận ra Tiểu Cửu thật sự rất mạnh, tuổi trẻ như vậy đã có thể tranh đấu với một đám cương giả Cổ Lão, đây là điều vô cùng hiếm thấy.
Không suy nghĩ nhiều nữa, cô ta vội vàng trị thương, Diệp Quân tranh thủ thời gian cho cô ta nên phải biết quý trọng.