An Mộc Cẩn hơi thắc mắc: “Nhà họ An ta có người từng giúp Diệp huynh ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
An Mộc Cẩn muốn nói lại thôi.
Diệp Quân cười: “Sau này có cơ hội huynh sẽ biết thôi, bây giờ ta không thể nói cho huynh được”.
An Mộc Cẩn cười: “Được!”
Nói rồi y cúi đầu thật sâu trước Diệp Quân: “Vậy sau này ta sẽ gọi Diệp huynh là sư phụ nhé…”
Diệp Quân cười: “Hãy cứ gọi ta là Diệp huynh đi!”
An Mộc Cẩn chần chừ một chút rồi gật đầu: “Được”.
Nói rồi y mỉm cười: “Diệp huynh, với thực lực hiện giờ của huynh, sợ rằng trong thế hệ trẻ này chẳng có ai là đối thủ của huynh nữa…”
Diệp Quân cười to, nói trong lòng: “Tháp gia, chúng ta ở lại đây thêm một thời gian đi”.
Tiểu Tháp khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân nhẹ giọng đáp: “Cuối cùng ta cũng có thể ra vẻ được rồi”.
Tiểu Tháp: “…”
Cuối cùng cũng được thể hiện!
Câu nói này của Diệp Quân có hơi chua xót.
Những năm này ở bên ngoài hầu như cứ năm ngày ba bữa, hắn lại bị đánh, kẻ thù lúc nào cũng mạnh hơn hắn rất nhiều.
Thể hiện?
Mơ đi!
Sau khi về địa bàn vũ trụ Quan Huyên của mình, cuối cùng hắn cũng được thể hiện.
Nhưng dường như cũng chỉ có vậy!
Diệp Quân bật cười lớn.
Diệp Quân không dạy cho An Mộc Cẩn kiếm đạo của mình mà cho y một truyền thừa kiếm đạo khác, bởi vì hắn không nghĩ là thành tựu kiếm đạo hiện giờ của mình có thể làm được thầy của người khác, có thể lập đạo truyền thừa, hắn thấy bây giờ mình vẫn chưa đủ tư cách, đương nhiên chỉ dạy một chút thôi thì vẫn được.
Mà trong quá trình được Diệp Quân chỉ dạy, An Mộc Cẩn lại càng ngưỡng mộ kính nể Diệp Quân, bởi vì Diệp Quân luôn có thể chỉ ngay ra vấn đề trước mắt của y, đồng thời còn có thể sửa lại được.
Quá kinh khủng!
An Mộc Cẩn thật sự tâm phục khẩu phục, đương nhiên y càng thấy may mắn vì mình đã gặp được cao nhân tuyệt thế như này.
Sau khi chỉ dạy cho An Mộc Cẩn xong thì trời cũng tối, Diệp Quân rời khỏi núi sau, buổi tối là thời gian Dương Dĩ An học bài.
Dương Dĩ An đã ôm sách chờ hắn ở cửa trạch viện.
Thấy Diệp Quân đến, trên mặt Dương Dĩ An nở một nụ cười.
Diệp Quân ngồi xuống bên cạnh Dương Dĩ An, cô bé lập tức mở quyển sách cổ trong tay ra, chỉ vào một đoạn: “Vừa nãy ta đọc đến đoạn này không hiểu lắm…”
Diệp Quân nhìn chỗ Dương Dĩ An chỉ, mỉm cười nói: “Núi không thể từ chối mầm nhỏ nên mới cao lớn được như vậy; Sông lớn không chê suối hẹp nên mới có thể mênh mông… Con đường tu luyện cũng như vậy, mỗi một điều nhỏ nhặt trong cuộc sống cũng là một kiểu tu hành…”
Dương Dĩ An chợt nghiêng đầu nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Dưới ánh trăng.
Hai người ngồi cạnh nhau, một người tập trung đọc sách, người kia tập trung giảng dạy.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Diệp Quân đã được mời đến Tông Chủ Các, vừa vào Tông Chủ Các, hắn đã gặp Việt Kỳ và Ngu Ngưng.
Việt Kỳ nhìn Diệp Quân: “Ngươi là Diệp Dương?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Việt Kỳ nhìn hắn không nói gì, một luồng uy áp vô hình ập tới.