Người áo đen lạnh lùng đáp: “Nhớ giữ lời”.
Rồi xoay người biến mất.
Hám Vân Sơn lắp bắp: “Sư phụ, không ngờ họ lại là... Vậy Diệp Dương kia toi rồi...”
Giọng nói bí ẩn: “Chưa chắc”.
Hám Vân Sơn ngạc nhiên: “Sao?"
Giọng nói bí ẩn: “Đi về trước đi”.
Một cái bóng mờ phóng lên cao, đi vào tầng mây, nhìn về phía thư viện Thanh Châu: “Kiếm ý của tên đó... Hắn lấy trật tự làm kiếm... Nếu không phải ta từng tạo ra trật tự thì đã không nhận ra...”
Bỗng ông ta mở to mắt: “Đừng nói là tên khốn vua dựa dẫm chuyển thế tu luyện lại chứ? Mẹ... Hắn lại rảnh đời tới thế à? Ôi trời ạ...”
...
Đại điện thư viện ở Thanh Châu.
Khi Việt Kỳ bước vào, Diệp Quân mở mắt ra: “Người của Tổng viện đến rồi?"
Bà ta không đáp lời.
Diệp Quân nhíu mày: “Có chuyện à?"
Việt Kỳ gật đầu: “Tất cả thiên tài Thanh Châu Nam Châu đều bị đưa về nhà, gia tộc họ quyết định không tham gia chuyện này nữa”.
Diệp Quân: “Hai nhà An-Diệp?"
Việt Kỳ: “Phải”.
Diệp Quân nhíu mày.
Bỗng một ông lão đi vào, ra vẻ muốn nói lại thôi.
Việt Kỳ: “Nói”.
Ông lão: “Bẩm Tông chủ, Diệp công tử, chúng ta vừa nhận được tin, người bán thịt là cha của Phó Cát sáng nay đến thư viện báo oan, nhưng đã... biến mất rồi”.
Diệp Quân biến sắc.
Biến mất rồi!
Diệp Quân chạy thẳng ra ngoài, nhưng hắn vừa ra khỏi đại điện, một ông lão áo đen đã chặn trước mặt hắn: “Diệp công tử, Viện chủ có lệnh tạm thời cậu không được rời khỏi Kiếm Tông”.
“Cút!”
Diệp Quân quát một tiếng, một luồng kiếm ý mạnh mẽ thoáng chốc đẩy lùi ông lão, ông lão liên tục lùi lại mấy chục trượng, ông ta nhìn Diệp Quân, thầm thấy sợ hãi, nhưng ông ta nhanh chóng sa sầm mặt, đang định ra tay thì Việt Kỳ đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta: “Cút”.
Lúc này, Diệp Quân đã dẫn theo Dương Dĩ An ngự kiếm bay lên, biến mất ở cách đó không xa.
Ông lão đen mặt, sắc mặt vô cùng khó coi: “Việt tông chủ, bà…”
“Cút!”
Việt Kỳ bỏ lại câu này rồi ngự kiếm vội vàng đuổi theo, bây giờ bà ta cũng phát hiện chuyện này có gì đó kỳ lạ, nhất định phải đi theo, nếu không e rằng Diệp Dương sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mà ở một nơi khác có hai người đang nhìn Việt Kỳ và Diệp Quân rời đi, chính là Chu Khưu và Tông Võ.
Chu Khưu nhìn chằm chằm phía chân trời bằng ánh mắt lạnh như băng: “Việt tông chủ này đúng là một phiền phức”.
Tông Võ bình tĩnh nói: “Chúng ta sẽ giải quyết bà ta”.
Chu Khưu im lặng nhìn ông ta.
Tông Võ lại nói: “Ta thấy khá hứng thú với người tên là Diệp Dương đó, người như vậy chắc chắn không thể là người bình thường được, không biết gia tộc của ta có điều tra được lai lịch của hắn ta không…”
Chu Khưu bình tĩnh nói: “Ông không sợ thế lực sau lưng hắn ta còn lớn mạnh hơn các người à?”
Tông Võ bật cười: “Đây là chuyện buồn cười nhất ta từng nghe đấy…”
Chu Khưu cũng bật cười.
Tông Võ nói: “Chuyện này giải quyết sau đi, chúng ta sẽ sắp xếp ông vào ngoại các, còn nội các thì tạm thời đừng nghĩ tới”.
Chu Khưu gật đầu: “Ta hiểu”.
Nói xong, ánh mắt ông ta trở nên hơi nóng bỏng.
Khi Diệp Quân đến nhà của Phó Cát, thấy thím Kiều không sao, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, thín Kiều nắm lấy tay hắn, hoảng sợ nói: “Người bán thịt…”
Diệp Quân im lặng nhìn thím Kiều.