Nạp Lan Cổ run rẩy nói: “Tiểu Ca…”
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Ra ngoài trước đi”.
Nạp Lan Cổ còn muốn nói gì đó nhưng Nạp Lan Danh ở bên cạnh chợt quát to: “Còn không mau ra ngoài”.
Nạp Lan Cổ và Nạp Lan Lăng không dám nói gì nữa, lập tức đi ra ngoài.
Các trưởng lão khác trong điện đưa mắt nhìn nhau, vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nạp Lan Danh khẽ thở dài: “Tiểu Ca, ta… xấu hổ quá! Ta không ngờ bọn họ lại lén ta dùng quyền lực để kiếm lợi ích cho mình ở bên ngoài…”
Tộc Nạp Lan là nhà mẹ đẻ của Nạp Lan Ca, một vài trưởng lão có vai vế trong tộc muốn kiếm lợi ích cho mình là một chuyện quá đơn giản, ví dụ như vị trí trong thư viện Quan Huyên, hai trưởng lão đích thân đến thư viện Quan Huyên nói một tiếng, bọn họ gần như không thể không nể mặt.
Dù sao giang hồ không chỉ mỗi chém giết, mà còn phải biết cách cư xử nữa.
Như thế cũng không nể mặt thì sao ngươi có thể đi xa hơn?
Vì thế mấy năm qua, một vài trưởng lão của tộc Nạp Lan cũng âm thầm dùng thân phận đặc biệt của mình để mưu lợi cho mình, dù bộ phận chấp pháp của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu biết điều này cũng chọn mắt nhắm mắt mở, vì bọn họ là trưởng bối của Nạp Lan Ca.
Bộ phận chấp pháp ở tổng bộ biết được chuyện này cũng không làm gì mà chọn báo cáo với Nạp Lan Ca.
Bọn họ thật sự không dám giải quyết.
Nạp Lan Ca bình tĩnh nói: “Cha không cần quá áy náy, xuất hiện chuyện thế này cũng là bình thường, vì con người đều tham lam mà”.
Nạp Lan Danh cười khổ không đáp.
Nạp Lan Ca nói tiếp: “Cha, sau này Tiểu Quân muốn xây dựng một trật tự vũ trụ hoàn toàn mới, mà trật tự vũ trụ này sẽ lấy Quan Huyên Pháp làm nền tảng. Vì thế tộc Nạp Lan chúng ta là thân tộc bên cạnh Tiểu Quân nên phải làm một tấm gương sáng, nếu không mọi người sẽ không thấy tin tưởng”.
Nạp Lan Danh gật đầu: “Ta biết”.
Nạp Lan Ca nói tiếp: “Bây giờ rất nhiều gia tộc và tông môn đều đang nhìn chằm chằm tộc Nạp Lan chúng ta cùng với Diệp tộc và tộc Thiên Long, nếu chúng ta không làm theo Quan Huyên Pháp thì bọn họ cũng sẽ bằng mặt không bằng lòng thực hiện cho có với thư viện, vì thế tộc Nạp Lan chúng ta phải làm gương”.
Nói đến đây, ánh mắt cô dần trở nên lạnh lẽo.
Nạp Lan Danh thoáng chần chừ, sau đó hỏi: “Hai người Tứ thúc của con…”
Nạp Lan Ca bình tĩnh nói: “Theo Quan Huyên Pháp thì nên xử lý thế nào?”
Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Người dùng quyền lực kiếm lợi ích cho mình sẽ bị cách chức, người phạm tội nghiêm trọng sẽ bị phế bỏ tu vi, tước đoạt tất cả tài sản…”
Nói đến đây, lão ta nhìn về phía Nạp Lan Ca, tỏ vẻ ấp úng.
Nạp Lan Ca nói: “Phế bỏ tu vi, tước đoạt tất cả tài sản, hơn nữa đuổi ra khỏi tộc Nạp Lan”.
Nghe cô nói thế, cao thủ của tộc Nạp Lan trong điện đều sợ hãi.
Đuổi khỏi tộc Nạp Lan!
Thế này coi nhưng huỷ hoại hoàn toàn rồi!
Nạp Lan Danh muốn nói lại thôi, lời đã đến khoé miệng, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Nạp Lan Ca thì cuối cùng vẫn không dám nói.
Nạp Lan Ca chợt cất lời: “Cha, pháp này là do gia đình chúng ta đặt ra, nếu chúng ta không tuân thủ thì người đời ai sẽ tuân thủ đây?”
Nói đến đây, cô nhìn thoáng qua tất cả trưởng lão xung quanh: “Đúng thấy bây giờ con là chủ mẫu của thư viện, các chủ của Tiên Bảo Các, mọi người có tin không, nếu con làm sai, chắc chắn sẽ có người lập tức thay thế vị trí của con”.