Phục Võ tiếp tục đi về phía tổ địa Thiên Hành, nhưng chưa được mấy bước, bà ta bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thời không vốn dĩ đã bị phá vỡ đó bỗng nhanh chóng khôi phục, thoáng chốc khu vực thời không đó đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Nhất Niệm xuất hiện trong vùng thời không đó, lúc này cơ thể cô ta vô cùng quỷ dị và hư ảo, dường như hòa vào một thể với thời không, nhưng lại giống như ở một vùng thời không khác.
Thấy thế ánh mắt Phục Võ lại hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Lần này bà ta hơi bất ngờ thật.
Thời không tái tạo.
Không chỉ là thời không tái tạo mà trong đó còn chứa rất nhiều thuật thao túng thời không kỳ dị, khả năng này đã vượt ra khỏi sự hiểu biết về đạo thời không của nền văn minh Thiên Hành.
Phục Võ nhìn Nhất Niệm, tay phải bà ta bỗng xòe ra, sau đó dần siết chặt lại.
Soạt!
Thời không giữa không trung bắt đầu nứt ra từng chút.
Tận cuối tầm nhìn, sắc mặt Nhất Niệm trở nên nghiêm trọng, hai tay cô ta nhanh chóng di chuyển trước mặt, một lúc sau thời không xung quanh cô ta bỗng méo mó.
Lúc này Phục Võ bỗng biến mất.
Nhất Niệm bỗng giơ tay phải lên, sau đó rơi mạnh xuống.
Khi bàn tay này giáng xuống, khu vực thời không nơi chỗ cô ta bùng cháy, vô số sức mạnh hủy diệt trời đất dâng trào lao đến.
Các cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh hoảng sợ, đều vội lùi về sang, cách xa khu vực này.
Lúc này Phục Võ vừa lúc đi vào khu vực này, hai ngón tay bà ta hợp lại, sau đó giơ lên.
Ầm!
Thời không bùng cháy nơi ngón tay chỉ đến đó chấn động, sau đó lập tức nổ tung, nhưng lúc này vô số lực lượng thời không hủy diệt trời đất lao đến trước mặt bà ta, bà ta khẽ cau mày, phất tay áo.
Rầm!
Thời không chỗ hai người đứng bỗng nổ tung như pháo hoa, hai người cùng lùi về sau.
Nhưng Phục Võ chỉ lùi ra xa mấy trượng rồi dừng lại, cơ thể bà ta bỗng biến mất.
Bùm!
Một luồng sức mạnh cực lớn như sấm chớp cuồn cuộn lao đến.
Trời đất chấn động dữ dội.
Nhất Niệm ở đằng xa bị văng ra xa mấy chục vạn trượng thì dừng lại, cô ta còn chưa kịp phản ứng, Phục Võ đã xuất hiện trước mặt cô ta.
Nhất Niệm giật mình, đang định thao túng thời không lần nữa, nhưng lúc này Phục Võ vung tay áo lên, thời không chỗ cô ta bị phá vỡ, cùng lúc đó một sức mạnh vực bí ẩn bao phủ cô ta.
Lãnh vực!
Đây là lần đầu cô ta thi triển lãnh vực.
Dưới sự trấn áp của lãnh vực này, cuối cùng Nhất Niệm cũng không thể tái tạo thời không lần nữa, sau đó thời không chỗ cô ta bị phá vỡ.
Nhưng lần này Nhất Niệm lại không bị sao cả, vì cô ta đã không còn ở thời không hiện tại nữa.
Ngay sau đó Phục Võ giơ ngón tay lên: “Phá”.
Lần này một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện, chỉ thấy thời không trước mặt bà ta bắt đầu phá vỡ hủy diệt từng tầng, chỉ thoáng chốc cả vạ thời không bị phá hủy, Nhất Niệm cũng bị bà ta ép buộc phải bước ra từ trong thời không nào đó.
Hai tay Nhất Niệm siết chặt, thời không bị phá vỡ xung quanh lập tức bắt đầu khôi phục.
Cưỡng ép tái tạo thời không.
Thế nhưng mấy thời không này vừa khôi phục, Phục Võ đã vung tay lên.
Ầm!
Tất cả thời không khôi phục đó lập tức vỡ tan.
Bà ta cũng không ra tay với Nhất Niệm nữa.
Thấy thế sắc mặt Nhất Niệm trở nên trắng bệch, cô ta biết lúc này Phục Võ không đánh hết sức.
Trước đó đối phương không hề nghiêm túc.
Phục Võ nhìn Nhất Niệm: “Khả năng thao túng thời không khá đấy”.