Tịnh An lấy ra một cây kẹo hồ lô ra liếm, nói: “Thanh kiếm kia lợi hại như vậy, thế mà có thể phá được “Thế giới cấm thư” của ta, đúng là lợi hại”.
Nhất Niệm bình tĩnh nói: “Đó là do cô cô tạo ra, có thể không lợi hại sao?”
Tịnh An gật đầu: “Cô cô của chúng ta quả thật rất mạnh”.
Nhất Niệm nhìn Tịnh An, Tịnh An nghiêm túc nói: “Ta và cô đang ở trên cùng thuyền, cô cô của cô cũng là cô cô của ta, chẳng phải là chuyện rất bình thường đó sao?”
Nhất Niệm: “…”
Tịnh An lại nói: “Lần sau gặp được cô cô, bảo bà ấy cũng làm cho ta một thanh kiếm”.
Nhất Niệm hừ một tiếng: “Cô mơ đẹp đấy”.
Tịnh An vẫn còn muốn nói gì, Diệp Quân ở đằng xa bỗng mở mắt ra, lúc này mắt hắn vẫn còn chút màu đỏ nhưng đã tốt hơn lúc nãy rất rất nhiều.
Nhất Niệm vội chạy đến trước mặt Diệp Quân, hơi lo lắng nói: “Không sao chứ?”
Diệp Quân lắc đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi”.
Nhất Niệm thầm thở phào, khẽ gật đầu: “Lần sau đừng tự tiện kích hoạt huyết mạch đó nữa”.
Diệp Quân cũng hơi sợ, lần này kích phát huyết mạch hoàn toàn khác hẳn trước kia, tuy rằng hắn không nhớ rõ chuyện sau khi kích hoạt huyết mạch, nhưng lúc này hắn cảm nhận được sát ý của mình rất rất mạnh, mạnh đến mức không bình thường.
Khủng khiếp!
Xem ra sau này không thể tùy tiện sử dụng huyết mạch phong ma này nữa.
Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, hắn nhìn Thiên Kình cách đó không xa. Thấy Thiên Kình bị đứt một cánh tay, hắn biết chắc chắn là do hắn làm, lúc này cảm thấy áy náy: “Tiền bối, thật xin lỗi”.
Thấy Diệp Quân đã trở lại bình thường, Thiên Kình cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu Diệp phát điên này thật đúng là hơi quá đà, nhất là khi cậu Diệp cầm thanh kiếm đó, lúc ấy ông ta đã cảm nhận được nguy hiểm.
Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, ta đưa ông ra khỏi đây bằng cách nào?”
Thiên Kình thu lại tâm tư, sau đó chỉ vào phía chân trời.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tận cuối chân trời có một dấu ấn khá nhạt.
Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm đưa kiếm Thanh Huyên cho hắn, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay lên từ trong lòng bàn tay.
Soạt!
Dấu ấn nhạt đó lập tức vỡ tan.
Phong ấn biến mất.
Thấy thế Thiên Kình nhìn Diệp Quân, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cũng may mình quả quyết đầu hàng, nếu không e là phải bị nhốt ở đây cả đời.
Mình đúng là vô cùng sáng suốt.
Diệp Quân nhìn Thiên Kình cười nói: “Tiền bối, chúng ta đi thôi”.
Thiên Kình gật đầu: “Được”.
Mọi người ra đến bên ngoài, Địa Ngục Chủ nhìn Nhất Niệm và Tịnh An bên cạnh Diệp Quân, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè.
Nền văn minh Thiên Hành!
Đây đều là cơn ác mộng với các nền văn minh vũ trụ khác.
Diệp Quân nhìn Địa Ngục Chủ: “Tiền bối, cảm ơn nhiều”.
Địa Ngục Chủ thu lại tâm tư, cười nói: “Chuyện nhỏ ấy mà, sau này nếu cậu Diệp rảnh rỗi, có thể đến địa ngục A Tì chơi, địa ngục A Tì không có gì khác, chỉ có số lượng ác hồn sẽ tăng lên mỗi năm, đến lúc đó ta sẽ để chúng lại cho cậu Diệp”.
Diệp Quân cũng không từ chối ý tốt của đối phương, chắp tay cười nói: “Vậy thì cảm ơn tiền bối”.
Địa Ngục Chủ cười nói: “Khách sáo rồi”.
Diệp Quân không nói gì thêm, dẫn mọi người rời đi.