Hậu Thanh đó dừng lại.
Lúc này Phục Võ đã xuất hiện phía sau bà ta.
Thanh đao trong tay Hậu Thanh bỗng nứt ra, bà ta bắt đầu biến mất với tốc độ cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc hoàn toàn biến mất.
Phục Võ lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng khó che giấu, bà ta quay đầu nhìn tổ thạch luân hồi ở phía xa: “Bảo Thiên Hành Chủ đời thứ nhất ra đây, hoặc bảo linh hồn của Thiên Hành Chủ tất cả các thế hệ cùng nhau ra đây”.
Xung quanh bỗng chốc yên ắng.
Tất cả đều ra đây đi!
Bầu không khí im ắng đến lạ.
Tất cả các cường giả nền văn minh Thiên Hành đều đang nhìn Phục Võ, ánh mắt họ hiện lên vẻ mờ mịt.
Thiên Hành Chủ Hậu Thanh bị trấn áp rồi sao?
Mặc dù Thiên Hành Chủ Hậu Thanh xuất hiện không phải là bản thể nhưng cũng không đến nỗi bị nghiền ép.
Ở một bên khác, khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Diệp Quân lóe lên tia phức tạp, dĩ nhiên có cả vẻ nghiêm trọng.
Hắn không biết người phụ nữ này có thể đánh lại Tịnh tông chủ hay không, nhưng hắn có thể chắc chắn là người phụ nữ này có thể đánh thắng Khâu Bạch Y.
Khâu Bạch Y: “…”
Ánh mắt Nhất Niệm lộ ra vẻ phức tạp.
Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ.
Vị này trước kia là quan chấp hành đứng đầu của nền văn minh Thiên Hành, vốn dĩ là thanh kiếm sắc bén mạnh nhất của nền văn minh Thiên Hành nhưng bây giờ thanh kiếm sắc bén này lại chĩa mũi nhọn vào đối phó với nền văn minh Thiên Hành.
Tạo nghiệt!
Nhân của Thiên Hành Chủ thế hệ đó tạo ra, bây giờ cả nền văn minh Thiên Hành gánh lấy hậu quả.
Dĩ nhiên cô ta cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Người mạnh như thế, tìm người đàn ông ở nền văn minh ngoại tộc thì thế nào?
Đừng nói là tìm một người, cho dù mười người cũng có vấn đề gì?
Nghĩ đến đây, Nhất Niệm lén nhìn Diệp Quân…
Phục Võ bỗng đi về phía tổ thạch luân hồi, lúc này tổ thạch luân hồi khẽ rung lên, ngay sau đó lại có một tia sáng lao lên trời từ trong đó.
Tia sáng xuyên thủng bầu trời, uy lực vô hình từ lan ra từ giữa đất trời, trấn áp mọi thứ.
Một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ trong tia sáng đó, ông ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, trên áo có thêu vài ký hiệu phù chú phức tạp, khuôn mặt ông ta thanh tú như tác phẩm điêu khắc, toát ra khí chất ngạo nghễ.
“Thiên Hành Chủ Túc Cổ”.
Có cường giả nền văn minh Thiên Hành nhận ra người đến.
Lúc này tổ thạch luân hồi bỗng tỏa ra tia sáng màu đen.
Ầm!
Tia sáng đó lao thẳng lên trời.
Một ông lão chậm rãi bước ra từ trong tia sáng, ông lão mặc một bộ đồ trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng lại tràn đầy sức sống.
“Thiên Hành Chủ Phong Tông”.
Có cường giả nền văn minh Thiên Hành nhận ra ông lão này.
Thế nhưng sau khi ông lão vừa bước ra, trong tổ thạch luân hồi lại có một tia sáng lao vút lên trời.
Một người đàn ông chậm rãi bước ra từ trong cột sáng đó, người đàn ông mặc một bộ đồ đen, phong thái nghiêm nghị, dung mạo thanh tú, vô cùng quý phái.
“Thiên Hành Chủ Tướng Thiên”.
Có cường giả nền văn minh Thiên Hành ngạc nhiên nói.
Ba vị Thiên Hành Chủ tập hợp lại.
Ngay lúc này có cường giả nền văn minh Thiên Hành bỗng run giọng nói: “Tổ thạch, hay là gọi Thiên Hành Chủ đời thứ nhất ra luôn đi? Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ mạnh quá, chúng ta không thể khinh địch”.
Các cường giả nền văn minh Thiên Hành khác nghe thấy cũng gật đầu tán thành.