Cứ như vậy, sau khi hai người đi trong khu rừng một hồi, Diệp Quân không nhịn được lại hỏi tiếp: “Từ Nhu tiền bối, chúng ta đi đâu vậy?”
Từ Nhu vẫn không nói, tiếp tục đi về phía xa.
Diệp Quân dừng lại.
Xa xa, Từ Nhu cũng dừng bước: “Sắp đến rồi”.
Nói xong nàng ta đi về phía xa.
Diệp Quân im lặng một lúc lâu rồi đi theo, không lâu sau hắn chợt nhìn về phương xa, cuối tầm mắt là một cây cổ thụ cao ngất, nó là một cây cổ thụ cực lớn, chiếm gần trăm trượng, cao vút chọc trời, thân cây trong suốt óng ánh như ngọc, đẹp không tả nổi.
Nhìn cây ngọc trước mắt, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Từ Nhu tiền bối, đây là gì vậy?”
Từ Nhu bình thản đáp: “Đây là cây mà đại tỷ ta từng trồng, tên là Chân thụ”.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Chân thụ?”
Từ Nhu gật đầu, dẫn Diệp Quân đi đến dưới gốc cây, nàng ta nhìn cây này dường như nhớ lại chuyện cũ trước đây, đôi mắt long lanh gợn sóng.
Hồi lâu sau, Từ Nhu mới khẽ nói: “Cây này có một tác dụng, đó là sau khi dung hợp với người, nó sẽ tự trở thành đan điền, một đan điền vô hạn, có thể chứa đựng linh khí vô tận…”
Đan điền thứ hai!
Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này Từ Nhu bỗng nhắm mắt lại, đặt tay phải lên cây, miệng lẩm nhẩm chú ngữ cổ, dần dần Chân thụ khẽ rung lên, dường như sống lại.
Lúc này một tiểu tinh linh bay ra từ trong Chân thụ, nàng ta bay tới trước mặt Từ Nhu, giọng nói non nớt vang lên trong đầu Từ Nhu: “Từ Nhu, cuối cùng tỷ cũng đến”.
Từ Nhu nhìn tiểu tinh linh trước mặt, cười khẽ, nói trong lòng: “Đúng thế!”
Trò chuyện bằng tâm thức!
Tiểu tinh linh nói: “Tỷ muốn dung hợp với ta sao?”
Từ Nhu lắc đầu, nhìn Diệp Quân đang rất tò mò bên cạnh, nói trong lòng: “Ngươi dung hợp với hắn”.
“Hả?”
Tiểu tinh linh mở to hai mắt, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Ta dung hợp với hắn?”
Từ Nhu gật đầu.
Tiểu tinh linh nói: “Từ Nhu, ban đầu chủ nhận dặn sau khi tỷ trở nên lớn mạnh thì tới đây dung hợp với ta, ta sẽ giúp tỷ nâng cao thực lực, tỷ… tỷ muốn giao ta cho hắn ư?”