Diệp Quân đi theo Mộc Nguyên lên đường tới Âm Dương Giới, trong tinh không mờ mịt, Diệp Quân ngự kiếm bay đi.
Lúc này, hai đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện hai bên trái phải của hắn, chính là Lâm Bảo Mỹ và Cẩu Đán.
Hai người giờ đã có thể ngự kiếm trong tinh không mênh mông.
Bọn họ không cam lòng ở trong Tiểu Tháp, thỉnh thoảng lại đến trò chuyện với Diệp Quân.
Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Sư phụ, người xem tốc độ ngự kiếm của con thế nào?”
Nói xong, cô bé nghiêng người về trước một chút, chỉ trong nháy mắt, cô bé biến thành một luồng kiếm quang xé rách bầu trời, vang lên tiếng xé bén nhọn.
Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ ngự kiếm tung hoành, mặt tươi cười: “Kỳ tài ngút trời”.
Cẩu Đán bên cạnh cũng nói: “Con cũng biết làm”.
Nói xong, cậu ta cũng ngự kiếm phóng lên cao.
Hai người so tài tốc độ, như hai ngôi sao băng xẹt qua tinh không mờ mịt...
Qua hồi lâu, hai người chơi chán rồi mới về bên cạnh Diệp Quân.
Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân, vẻ mặt kỳ vọng: “Thế nào ạ?”
Diệp Quân giơ ngón cái lên: “Lợi hại hơn ta lúc trước nhiều”.
Mắt Lâm Bảo Mỹ sáng lên, phấn khích nói: “Thật ạ?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Lâm Bảo Mỹ lập tức nhìn qua Cẩu Đán, tỏ vẻ khiêu khích.
Cẩu Đán bĩu môi, định đáp lời, nhưng nghĩ lại thôi, thật sự đánh không lại Lâm Bảo Mỹ!
Lâm Bảo mỹ đột nhiên nói: “Sư phụ, chúng ta đi đâu thế ạ?”
Diệp Quân nhìn về phía xa: “Âm Dương Giới”.
Lâm Bảo Mỹ lại hỏi: “Âm Dương Giới là nơi nào?”
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng không biết”.
Lâm Bảo Mỹ đang định hỏi tiếp, đúng lúc này, Diệp Quân như cảm nhận được cái gì, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về cuối tinh không, ở đó có một đám mây đen đang lơ lửng, mây đen tràn ngập đằng trước, ngăn ba người lại.
Diệp Quân phóng thần thức của mình ra, nhưng thần thức của hắn vừa tiến vào đám mây đen đó đã bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ đẩy về.
Diệp Quân hơi kinh ngạc.
Lúc này, một con tàu mây từ từ đi ra từ đám mây đen.
Trên tàu mây có một bà lão mặc váy bố đứng, trong tay bà lão cầm một chiếc đèn lồng, ngọn đèn u ám, chiếu lên mặt bà lão, làm thoạt nhìn bà lão trong khá rùng rợn.
Nhìn thấy bà lão này, Lâm Bảo Mỹ với Cẩu Đán lập tức tái mặt, tuy hai người đã bắt đầu tu luyện, nhưng vì lớn lên ở trấn nhỏ nên sâu trong lòng vẫn rất sợ ma quỷ.
Bà lão nhìn Cẩu Đán và Lâm Bảo Mỹ một lúc, sau đó mới nhìn sang Diệp Quân: “Tại sao lại tự ý xông vào Đạo Thị?”