Gọi người tới!
Mọi người có mặt đều nhìn Diệp Quân. Bọn họ tất nhiên rất tò mò về thế lực phía sau của Diệp Quân. Thế lực bình thường chắc chắn sẽ không thể bồi dưỡng ra được người yêu nghiệt như thế này, chỉ là không biết giới hạn là bao nhiêu thôi.
Toại Cổ Kim liếc nhìn bộ dạng đắc ý của Khưu Nghiệt, không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng cách xa ông ta.
Khưu Nghiệt nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, cười khẩy: “Có lẽ ngươi được tòa tiên phủ nào đó âm thầm bồi dưỡng. Nhưng ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi thực sự được tòa tiên phủ nào đó bồi dưỡng ra thì cũng vô dụng. Đừng nói là một tòa tiên phủ, cho dù là bốn tòa tiên phủ lớn liên thủ lại với nhau, thì hôm nay bọn ta muốn giết ngươi, bọn họ cũng không dám làm gì.”
Ông ta không hề nói dối, bây giờ ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ đều đã liên thủ lại, cho dù là bốn tòa tiên phủ lớn tập hợp lại với nhau, cũng không dám đối đầu với Cựu Thổ.
Diệp Quân thời ơ liếc nhìn Khưu Nghiệt: “Đấu tay đôi sao?”
Khưu Nghiệt cười nói: “Ta thừa nhận, ngươi rất biết đánh nhau, nhưng biết đánh nhau thì có tác dụng chết tiệt gì chứ? Chỉ là hữu dũng vô mưu mà thôi.”
Diệp Quân bật cười: “Thực lực của nền văn minh Cựu Thổ thật chẳng ra làm sao, nhưng miệng lưỡi lại rất lợi hại. Bái phục bái phục.”
Dứt lời, sắc mặt của Khưu Nghiệt lập tức tối sầm lại, mà ở đằng sau ông ta, sắc mặt của đám cường giả của nền văn minh Cựu Thổ cũng trở nên khó coi.
Diệp Quân chậm rãi liếc nhìn đám cường giả: “Ba nền văn minh dốc hết sức lực để bao vây giết chết một người ở cảnh giới Đại Đế như ta đây, vậy mà ông vẫn còn dương dương tự đắc, không cảm thấy xấu hổ. Ha ha, nghe nói năm đó Cựu Thần của Cựu Thổ là bất khả chiến bại, tung hoành chư thiên vạn giới, mong một lần bại trận mà không được. Nếu để ông ta biết được hậu duệ của mình là những kẻ như thế này, cũng không biết có bị chọc cho tức chết không nữa.”
Nghe thấy lời của Diệp Quân, sắc mặt của đám người Khưu Nghiệt và cường giả Cựu Thổ nhất thời càng trở lên khó coi.
Cựu Thần!
Vào thời điểm Cựu Thần vẫn còn tại thế, nền văn minh Cựu Thổ đã đáng sợ như thế nào chứ?
Thực sự là tung hoành chư thiên vạn giới.
Bây giờ Diệp Quân nói như vậy, bọn họ giống như bị cây roi quất thẳng vào mặt, đau rát kinh khủng.
Khưu Nghiệt đứng đầu gắt gao nhìn Diệp Quân: “Diệp Quân, cho dù miệng lưỡi của ngươi có lợi hại đến đâu đi nữa, thì hôm nay, ngươi cũng không còn đường sống sót. Ngươi…”
Ông ta còn chưa nói xong, Diệp Quân đã hóa thành một luồng kiếm quang rồi nhảy lên. Trong nháy mắt, kiếm quang đã chém mạnh đến trước mặt của Khưu Nghiệt, tốc độ cực nhanh, đến mức rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng.
Nhìn thấy nhát kiếm khủng bố phá tan cả mặt đất của Diệp Quân, trong lòng Khưu Nghiệt lập tức kinh hãi. Ông ta vung tay áo lên, dùng một chiếc khiên đen chắn ở phía trước. Nhưng khi chiếc khiên đen đó vừa tiếp xúc với Diệp Quân đã nổ tung. Sức mạnh cường đại khiến ông ta phải liên tục lùi mạnh về phía sau, Diệp Quân thừa thế xông lên, lúc này, hắn không hề che giấu thực lực của mình. Nhát kiếm này chém đến, căn bản là không thể ngăn cản được.
Thấy Diệp Quân nhằm vào mình, trong lòng Khưu Nghiệt bèn kinh hãi, ông ta vội gọi: “Phù Việt!”
Lúc này ông ta không còn quan tâm đến thể diện gì nữa. Bởi vì thanh kiếm này của Diệp Quân thực sự quá lợi hại.
Dứt lời, một luồng u quang đột nhiên ập đến từ bên cạnh như một tia chớp, chớp mắt đã chém tới phía sau lưng của Diệp Quân. Tốc độ của luồng u quang này thực sự quá nhanh, Diệp Quân chỉ có thể từ bỏ việc truy sát Khưu Nghiệt, hắn xoay người, chém mạnh một nhát kiếm xuống.
Xoẹt!
Cùng với một tiếng xé toạc chói tai vang lên, luồng u quang cứ như vậy mà bị nhát kiếm này cứng rắn xé toạc ra, u quang bắn ra xung quanh.
Diệp Quân nhìn về phía xa xa, trong tay của Phù Việt đang cầm một võ khí thần bí. Võ khí đó giống như một con thoi, tỏa ra u quang rực rỡ.
Lúc này Phù Việt cũng đang nhìn hắn. Bỗng nhiên Diệp Quân biến mất, Phù Việt khẽ nheo mắt lại, tay phải nắm chặt con thoi. Trong phút chốc, bên trong nó bộc phát ra muôn vàn luồng u quang dày đặc như mưa bão mà lao về phía Diệp Quân.
Nhưng, cùng với nhát kiếm của Diệp Quân, muôn vàn luồng u quang lại bị kiếm của hắn xé toạc ra một lần nữa. Diệp Quân tiếp tục lao thẳng về phía trước, trực tiếp chém đến trước mặt Phù Việt. Ánh mắt của Phù Việt lóe lên một tia dữ tợn, tay cầm con thoi đập mạnh về phía Diệp Quân, vô số u quang như thủy triều tràn ra ngoài, bao trùm khu vực này trong nháy mắt.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên từ trong tinh hà.
Từng luồng u quang, kiếm quang và khí tức khủng bố không ngừng bùng phát. Phù Việt liên tục lùi mạnh về phía sau, nhưng lùi chưa được bao lâu thì bộ áo giáp trên người ông ta lại run lên dữ dội, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng rực rỡ đâm thẳng vào Diệp Quân ở phía xa xa.
Chẳng bao lâu, từng tiếng nổ lớn không ngừng vang lên từ trong vũ trụ tinh hà, khiến cho toàn bộ vũ trụ tinh hà bị rung chuyển dữ dội.
Ban đầu, Phù Việt dựa vào áo giáp và Thần Thoi mới có thể miễn cưỡng chống lại Diệp Quân. Nhưng cứ đánh như vậy, mọi người đều phát hiện, Phù Việt đã bắt đầu yếu thế, ông ta đang dần bị Diệp Quân áp chế lại.
Thấy cảnh này, Khưu Nghiệt đột nhiên nhìn Toại Cổ Kim ở bên cạnh, có phần bất mãn: “Toại đại nhân, chúng ta cứ ở đây lãng phí thời gian với hắn như vậy sao?”
Hiển nhiên ông ta muốn lao đến đánh hội đồng. Chỉ là nếu nền văn minh Cựu Thổ cùng lao đến tấn công, thì có phần mất mặt. Vì vậy, ông ta muốn ba nền văn minh cùng nhau liên thủ lại.
Toại Cổ Kim thờ ơ liếc nhìn ông ta, bình tĩnh đáp: “Khưu trưởng lão bây giờ mới bắt đầu chú trọng sao?”
Sắc mặt Khưu Nghiệt vô cùng khó coi, giống như mắc táo bón.
Thực ra từ lúc bắt đầu cho đến vừa nãy, nền văn minh Cựu Thổ đều không thực sự coi trọng Diệp Quân. Nếu có thì bọn họ sẽ không đến mức ngay cả một cường giả ở cấp bậc cao cũng không phái tới đây.
Trong ba nền văn minh cũng chỉ có nền văn minh Toại Minh là thực sự xem trọng. Dù sao, địa vị của Toại Cổ Kim ở nền văn minh Toại Minh rất cao, thuộc tầng lớp lãnh đạo nòng cốt chân chính.
Khưu Nghiệt thu hồi lại suy nghĩ, ông ta trầm giọng nói: “Toại đại nhân, người này thực sự quá yêu nghiệt, nếu chúng ta không giết hắn ngay tại đây…”