Huyền Âm cười nói: “Đời người đều biết truy cầu phú quý trong khó khăn, nhưng có mấy ai biết câu nói này chưa hoàn chỉnh? Truy cầu phú quý trong khó khăn, nhưng cũng trong khó khăn, được một thì mất chín…”
Nói đến đây, bà ta từ từ nhắm mắt lại: “Tu hành cả đời thì nên từ bỏ suy nghĩ may mắn, đặc biệt là lòng tham, đừng vì một suy nghĩ mà lao vào nguy hiểm, để rồi đánh mất tất cả mà hối hận”.
Vừa dứt lời, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong cơ thể Huyền Âm phóng ra, luồng khí tức này giống như ngọn núi lửa phun trào, phóng lên trời, nhưng đã bị Huyền Âm áp chế ngay lập tức.
Khí tức Tổ Cảnh đỉnh cao.
Ông lão áo đen tròn mắt nói: “Đột… đột phá rồi sao?”
Huyền Âm ngẩng đầu nhìn bên trời: “Lòng tham… thật đáng sợ!”
Tham lam!
Khi nhìn thấy Tổ Nguyên trên người chàng trai kia, trong lòng bà ta đã dấy lên lòng tham, lòng tham này vô tình hóa thành con quỷ bên trong bà ta.
Lòng tham và dục vọng sẽ khiến con người đánh mất chính mình.
Câu nói “truy cầu phú quý trong khó khăn” của ông lão áo đen đã thức tỉnh bà ta, ai cũng biết truy cầu phú quý trong khó khăn, nhưng có mấy ai biết trong tình cảnh nguy hiểm cũng có thể mất đi phú quý?
Huyền Âm cảm nhận được cảnh giới của mình, lắc đầu mỉm cười: “Con đường tu luyện, tại sao phải tìm bên ngoài chứ?”
Bà ta không do dự nữa: “Mời Diệp công tử đến đây”.
Ông lão áo đen do dự một chút rồi gật đầu, xoay người rời đi.
Một lúc sau, Diệp Quân đi theo ông lão áo đen vào đại điện.
Hôm nay Diệp Quân mặc một chiếc áo trắng, thanh nhã như tuyết, tóc dài xõa ngang vai, phong thái nho nhã, tuy là kiếm tu nhưng trông giống thư sinh hơn.
Huyền Âm làm động tác mời, dịu dàng cười nói: “Mời Diệp công tử ngồi”.
Diệp Quân gật đầu, ngồi xuống, nhìn Huyền Âm, đợi câu nói tiếp theo.
Huyền Âm ngồi xuống đối diện Diệp Quân, cười nói: “Diệp công tử, ngày mai sẽ sửa xong trận pháp dịch chuyển”.
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn!”
Huyền Âm nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, lẽ nào ngươi không sợ Võ Tông giết người cướp bảo vật sao?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Huyền tông chủ sẽ làm vậy sao?”
Huyền Âm hỏi ngược lại: “Nếu ta làm vậy thật thì sao?”
Diệp Quân mỉm cười: “Vậy ta chỉ có thể chạy trốn. Dù sao Huyền tông chủ cũng lợi hại như vậy, đừng nói đến việc tu vi của ta đã bị phong ấn, cho dù không bị phong ấn thì ta cũng không phải đối thủ của Huyền tông chủ”.
Huyền Âm nhìn Diệp Quân một lúc rồi cười nói: “Mồm mép lém lỉnh”.
Diệp Quân mỉm cười, không tiếp lời.
Huyền Âm nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của Diệp Quân, mặc dù bà ta đang rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hơi kinh ngạc, bộ dạng tự tin của chàng trai này không phải là giả bộ, mà là sự tự tin từ trong xương cốt.
Huyền Âm hơi tò mò vì sao hắn lại có thể bình tĩnh tự tin đến vậy.
Lẽ nào bà ta và Võ Tông không có chút uy hiếp nào với hắn sao?
Nghĩ đến đây, Huyền Âm không phục, cười nói: “Diệp công tử, chúng ta đấu thử đi”.