Diệp Quân không hiểu: “Tại sao?”
Tần Quan nhẹ nhàng nói: “Thần tính của cô ấy là thuần khiết nhất”.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Quân, Tần Quan giải thích tiếp: “Có phải con cảm thấy cô ấy rất tốt không?”
Diệp Quân gật đầu: “Con không tiếp xúc nhiều với cô cô váy trắng, nhưng con cảm thấy bà ấy rất hiền lành”.
Tần Quan cười nói: “Đó là đối với con thôi, con biết cô ấy đối với người khác thế nào không?”
Tần Quan khẽ lắc đầu: “Trong Dương tộc, cô ấy đối với cha con và con rất tốt, nhưng đối với người khác, lúc nào cũng lạnh lùng, thờ ơ như đang đối với mặt với một con kiến…”
Diệp Quân im lặng.
Cô cô váy trắng đôi khi thực sự lạnh lùng, kiểu lạnh lùng đó không phải là sự cao ngạo, mà là bà ấy không coi mọi người là đồng loại.
Tạo cho người ta cảm giác, bà ấy đang đứng ở trên cao nhìn xuống.
Tần Quan nói tiếp: “Thần tính và nhân tính của cô ấy đều rất thuần khiết, có thể nói là cực hạn…”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Mẹ lo một ngày nào đó thần tính của bà ấy sẽ áp chế nhân tính sao?”
Tần Quan lắc đầu: “Sẽ không có chuyện đó đâu. Nhưng mẹ sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện không ai ngờ tới, cha con cũng sợ. Lo lắng này không phải tự nhiên mà có, chúng ta cũng đã cảm nhận được cô ấy định làm vài chuyện. Vì vậy cha con mới đồng ý với cô ấy đi đến một thế giới khác…”
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Cô cô váy trắng không chịu không chế?
Mẹ kiếp!
Thật đáng sợ!
Tần Quan nhẹ giọng nói: “Lúc cha con chưa đi đến bước cuối cùng, cô ấy luôn bận lòng, vì vậy không làm gì cả, nhưng sau khi cha con có năng lực tự vệ…”
Tần Quan nhìn lên trời, trong mắt đầy vẻ lo lắng: “Cô ấy nói muốn sống một cuộc đời mới… sau khi sống một cuộc đời mới thì sao? Không hối hận nữa, rồi bước tiếp bước cuối cùng, hay là nhân tính áp chế thần tính…”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tần Quan, Diệp Quân mỉm cười: “Mẹ, có thể chúng ta đã suy nghĩ nhiều quá rồi”.
Tần Quan nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Suy nghĩ của người bình thường không thể đánh giá được cô cô váy trắng, cho dù bà ấy muốn làm gì, con cũng tin bà ấy sẽ không từ bỏ cha. Cho dù là người hay thần, con thấy có thứ gì đó hay người nào đó để quan tâm là chuyện tốt, nếu một người thật sự không có ham muốn, không lo lắng thì có ý nghĩa gì?”
Tần Quan cười nói: “Đúng vậy!”
Diệp Quân nói tiếp: “Chuyện của cô cô, để bà ấy và cha tự giải quyết đi”.
Tần Quan gật đầu: “Để bọn họ tự mình giải quyết”.
Diệp Quân cười nói: “Mẹ, sau khi chuyện này kết thúc, con muốn đi nơi khác tu luyện, kiểu trải nghiệm một mình”.
Tần Quan hơi bất ngờ: “Sao con lại nghĩ vậy?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Con muốn trầm định một thời gian”.
Trầm định!
Hắn vẫn nhớ những ngày tháng ở hệ Ngân Hà.
Đó mới là cuộc sống.
Hơn nữa, hắn nghĩ việc tu hành không nhất thiết phải chiến đấu.
Hắn bị hoàn cảnh đưa đẩy, mặc dù hiện giờ thực lực rất mạnh, nhưng hắn biết vấn đề của mình nằm ở đâu, đơn giản là có thực lực nhưng tâm cảnh chưa đạt được.