Sau khi Tăng Vô rời khỏi đó, Vô Biên thở dài, ông ta đang định rời đi thì lúc này tầm mắt ông ta nhìn đến trên một con phố nào đó ở bên dưới.
Trên con phố, một cô gái vội vã bước đi, nhìn bên ngoài cô gái này khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài đến eo, phần cuối được buộc bằng một dải màu tím, mặc một chiếc váy dài màu trắng nhạt, trong lòng ôm vài cuốn sách.
Cô gái rất xinh đẹp, vẻ ngoài kiều diễm tuyệt thế, không có tì vết nào, dĩ nhiên điểm càng thu hút hơn là khí chất của người đó, cả người toát ra sự tự tin và bình tĩnh, có một vẻ đẹp tri thức.
Nhìn thấy cô gái này, đồng tử Vô Biên Chủ co lại, cảm thấy hoảng hốt, lập tức thu ánh mắt lại, xoay người biến mất.
Trên con phố bên dưới, cô gái đi thẳng đến thu hút ánh mắt của rất nhiều người, không chỉ có đàn ông không kiềm chế được đưa mắt nhìn, mà cũng có rất nhiều phụ nữ trên đường đều bị vẻ đẹp của cô ta thu hút.
Cô gái có vẻ đang vội nên bước đi rất nhanh, phớt lờ ánh mắt của người ở hai bên đường, cô ta bước nhanh lên một cây cầu vượt. Cây cầu rất rộng, hai bên có không ít người dựng quầy hàng bán đồ, nam nữ gì cũng có, có quầy hàng bán kính cường lực điện thoại, có quầy hàng bán đồ ăn vặt, có quầy hàng bán dưa hấu, có quầy bán mấy món đồ trang trí…
Cô gái đi xuyên qua đám người, lúc nhìn thấy một khoảng đất trống, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, cô ta vội vàng bước đến, sau đó lấy ra một cái thảm trải xuống đất, đặt mấy cuốn sách trong tay lên tấm thảm rồi sắp xếp lại cho gọn gàng.
Lúc này một giọng nói bỗng vang lên ở bên phải cô gái: “Từ Chân, tôi còn tưởng hôm nay cô không đến chứ”.
Cô gái tên Từ Chân này quay đầu sang nhìn, bên phải là một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi, cô gái này mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản. Có lẽ vì thời tiết khá nóng nên cô ta đã thắt một nút ở phần góc áo, để lộ chiếc rốn ra ngoài, bên dưới mặc một chiếc quần đùi, đôi chân xinh đẹp vô cùng bắt mắt.
Nghe cô gái nói thế, người tên Từ Chân mỉm cười: “Uyển Nhi, cô cũng ở đây à?”
Cô gái tên Uyển Nhi bước nhanh đến trước mặt Từ Chân, khi nhìn thấy những cuốn sách dưới đất, mắt cô ta sáng lên: “Dục Hải Tình Mê quyển thứ năm, mới được viết sao?”
Từ Chân cười: “Đúng thế”.
Uyển Nhi cầm lên xem, Từ Chân nhìn chằm chằm cô ta, hơi hồi hộp cũng có phần mong chờ.
Đọc được một lúc, sắc mặt Uyển Nhi trở nên đỏ bừng, cô ta vội đóng sách lại, tim đập thình thịch: “Từ Chân, kích cỡ này… lớn… lớn quá”.
Từ Chân chớp đôi mắt to tròn: “Tôi đã rất kiềm chế rồi đấy”.
Uyển Nhi chậc lưỡi, thầm ngạc nhiên không thôi, kích cỡ này thế mà vẫn còn bảo là kiềm chế bớt để viết à?
Nếu mà viết một cách phóng khoáng thì còn sắc tình đến cỡ nào?
Từ Chân bỗng dựa lại gần Uyển Nhi, thận trọng hỏi: “Hay không?”
Uyển Nhi gật đầu: “Hay lắm… chỉ là phụ nữ với phụ nữ như thế… cũng sẽ thoải mái sao?”
Nói xong cô ta đỏ mặt.
Từ Chân nghiêm túc nói: “Tôi đã đọc rất nhiều sách, còn xem khá nhiều phim nghệ thuật... Cuối cùng rút ra kết luận là phụ nữ với phụ nữ... cũng có thể rất thoải mái”.
Uyển Nhi nắm lấy tay Từ Chân, cười xấu xa: “Cô từng thử chưa?”
Từ Chân đỏ mặt, vội lắc đầu: “Tôi chỉ biết viết thôi, sẽ không làm đâu”.
Uyển Nhi chớp mắt: “Từ Chân, cô xinh đẹp như thế, lẽ nào chưa có bạn trai sao?”