Dương Dĩ An cười toe toét: “Vậy huynh phải đặt cho nó một cái tên rất rất lợi hại, dù sao sau này huynh cũng sẽ trở thành kiếm tu mạnh nhất thế giới, tên của thanh kiếm nhất định phải rất lợi hại mới được”.
Diệp Quân bật cười: “Được”.
Nói rồi hắn nhìn thanh kiếm trong tay, im lặng một lúc, hắn khẽ nói: “Vậy gọi là Trật Tự đi”.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Trật Tự?”
Diệp Quân gật đầu: “Tay cầm Trật Tự, những nơi ta nhìn thấy đều Trật Tự”.
Vèo!
Thanh kiếm trong tay Diệp Quân bỗng rung lên, sau đó một tiếng kiếm vang vọng khắp trời.
Kiếm vốn dĩ bình thường nhưng trở nên có linh tính vì người.
Thấy kiếm trong tay có phản ứng, Diệp Quân bật cười: “Từ nay trở đi, ngươi đi theo ta cùng nhau tạo ra trật tự”.
Kiếm trong tay hắn rung chuyển.
Thấy thanh kiếm có phản ứng như thế, Dương Dĩ An còn vui hơn cả Diệp Quân, vì cô bé có thể nhìn ra được Diệp Quân rất thích thanh kiếm này.
Diệp Quân bỗng nói: “Chẳng phải muội muốn ngự kiếm bay lên sao?”
Dương Dĩ An chớp mắt: “Bây giờ có thể chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Có sợ không?”
Dương Dĩ An lắc đầu, nhưng nhanh chóng gật đầu.
Diệp Quân cười ha ha: “Đừng sợ, ta dẫn muội ngự kiếm”.
Dương Dĩ An gật đầu: “Được”.
Trong đầu Diệp Quân thoáng nghĩ, kiếm Trật Tự trong tay bỗng biến thành một thanh kiếm lớn rơi xuống đất, hắn nhảy lên, sau đó đưa tay về phía Dương Dĩ An.
Dương Dĩ An nắm lấy tay hắn, sau đó nhảy ra sau hắn.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ôm chặt lấy ta”.
Dương Dĩ An do dự, sau đó hai tay ôm chặt eo Diệp Quân, cô bé hơi sợ.
Diệp Quân mỉm cười: “Lên”.
Vừa dứt lời, thanh kiếm biến thành một tia kiếm quang lao thẳng lên trời.
Dương Dĩ An khiếp sợ mặt mày trắng bệch, hai tay cô bé ôm chặt lấy Diệp Quân, hai mắt nhắm chặt không dám mở ra.
Hai người ngự kiếm bay lên, Kiếm Tông và dãy núi phía sau bỗng nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cô bé ở phía sau Diệp Quân nhắm chặt mắt lại, nhịp tim đập nhanh hơn như sắp nghẹt thở.
Sau khi lên đến tầng mây, Diệp Quân cười nói: “Có thể mở mắt ra rồi”.
Lúc này hắn đã để kiếm dừng lại.
Nghe Diệp Quân nói thế, Dương Dĩ An mở một mắt ra, lúc nhìn thấy bên dưới, cô bé hoảng sợ, vội nhắm mắt lại.
Diệp Quân mỉm cười: “Đừng sợ”.
Dương Dĩ An lắc đầu: “Ta không!”, nói rồi cô bé ôm chặt hơn.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, dịu giọng nói: “Có ta ở đây, đừng sợ”.
Dương Dĩ An vẫn lắc đầu liên tục, cô bé rất sợ.
Diệp Quân cười nói: “Muội không thể cứ nhắm mắt thế chứ?”
Nói rồi hai tay hắn nắm chặt lấy tay Dương Dĩ An, cười nói: “Không sao, nào, có ta ở đây”.
Dương Dĩ An do dự một lát, sau đó chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy dãy núi phía dưới, cô bé chỉ cảm thấy hơi choáng váng, lại nhắm mắt lại theo bản năng.
Chứng sợ độ cao.
Diệp Quân khẽ cười: “Nào, từ từ thôi, không sao”.