Lý Thanh Nho khẽ mỉm cười với gã: “Cảm ơn”.
Phương Ngự vội nói: “Đừng khách sáo”.
Sau đó gã cúi chào rồi lùi về sau một chút.
Hai người không chỉ châm trà cho Lý Thanh Nho còn phải châm trà cho nhóm người ngồi hàng đầu, vì thân phận những người này đều rất cao quý, không thể giao cho thị nữ bình thường được.
Lúc châm trà, Phương Ngự phát hiện đa số những người ngồi hàng đầu gã đều quen.
Trước đây khi gã tham gia tiệc do Tiên Bảo Các tổ chức, không ít người đều từng đến làm quen với gã, khi đó là thời kỳ đỉnh cao của gã.
Mà bây giờ khi gặp lại, những người này vẫn ngồi ở vị trí cao, còn gã chỉ có thể châm trà cho họ.
Phương Ngự cũng không có suy nghĩ gì, vẫn nghiêm túc châm trà.
Lúc này những người đó đều nhận ra gã, nét mặt mọi người đều hơi kỳ lạ.
Phương Ngự!
Trước đây khi Phương Ngự được xem trọng, gia tộc của bọn họ đều bảo bọn họ nhất định phải cố gắng kết thân, nhưng còn chưa được bao lâu, Phương Ngự đã bị loại ra khỏi vòng quyền lực nòng cốt, sau đó trở thành một nhân vật xấu.
Cảm thán!
Sau khi rót trà cho mọi người, Phương Ngự bèn lùi sang một bên.
Lý Thanh Nho bắt đầu thuyết giảng, hôm nay ông ta muốn giảng về một vài cổ tịch, những cổ tịch này có quyển đến từ hệ Ngân Hà, cũng có quyển đến từ nền văn minh vũ trụ khác ở khá xa, hơn nữa đều là văn tự cổ. Lúc nghe nguyên văn, không ít người đang có mặt đều cau mày vì không hiểu cho lắm.
Có điều vẫn may là Lý Thanh Nho sẽ phiên dịch lại một lần nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến trưa, Lý Thanh Nho đã giảng xong, sau khi đóng cổ tịch lại, ông ta nhìn xuống những người bên dưới, mỉm cười hỏi: “Ta biết mọi người đều khá thích tu luyện, tu luyện chú trọng tu tâm, mà học tập là việc làm có thể tu tâm dưỡng tính nhất, lúc rảnh rỗi các vị có thể đọc thêm sách, việc này cũng rất có ích cho tu luyện của mọi người”.
Mọi người bên dưới vội vàng đáp lời.
Lý Thanh Nho cười khẽ, ông ta biết đa số những người trẻ tuổi này đều chỉ nghe thế thôi, nhưng không sao, chỉ cần có một người thật sự nghe hiểu thì hành động của ông ta đã rất đáng giá rồi. Ông ta cầm cổ tịch lên muốn rời đi, mà lúc này, phía sau chợt có một giọng nói vang lên: “Giờ học của Lý Lão hôm nay khiến tiểu tử học được rất nhiều điều”.
Mọi người nhìn lại, khi thấy người nói chuyện, tất cả mọi người đều bối rối.
Trong một góc có một thiếu niên đang gọi, mà thiếu niên này chính là Diệp Quân!
Viện trưởng!
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó tin.
Sao Viện trưởng lại ở đây?
Diệp Quân trong góc chậm rãi đứng dậy, hắn đi về phía Lý Thanh Nho đang đứng trên bục giảng, những vị khách đang ngồi đều vội vàng đứng lên nhường đường.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Diệp Quân đi tới trước mặt Lý Thanh Nho, Lý Thanh Nho đang định hành lễ thì Diệp Quân chợt ngăn ông ta lại: “Lý Lão, không cần những lễ nghi vô nghĩa kia đâu, theo vai vế, ông còn là tiền bối của ta, làm gì có chuyện tiền bối hành lễ với vãn bối chứ?”
Lý Thanh Nho khẽ mỉm cười: “Không ngờ Viện trưởng cũng đến đây”.
Diệp Quân cười nói: “Gọi ta là Tiểu Quân là được rồi”.
Lý Thanh Nho lắc đầu: “Không thể làm trái quy tắc được”.
“Được!”
Diệp Quân cười nói: “Lý Lão, khi nãy khi thuyết giảng ông có nhắc tới vài quyển cổ tích, không biết có thể tặng nó cho ta không?”
Không ngờ Lý Thanh Nho lại lắc đầu: “Không được”.
Mọi người xôn xao!
Ai nấy đều nhìn Lý Thanh Nho với vẻ khó tin.
Lý Thanh Nho mỉm cười nói: “Đây đều là sách chỉ còn một bản, nhưng ta đã cho người sao chép rồi, sau này Viện trưởng đến thư viện một chuyến bảo người đưa cho cậu là được”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Lý Thanh Nho cũng cười: “Hôm nay có lẽ Viện trưởng không phải chỉ đến để nghe ta thuyết giảng đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng là không phải, hôm nay ta đến đây là vì tìm một người”.
Sau đó hắn chậm rãi đi tới một bên, cung kính đứng trước mặt Phương Ngự, cười nói: “Phương huynh, đã lâu không gặp!”