Nghe thấy những gì Hồng Thánh Vương nói, Phục Võ cụp mắt xuống, không nói lời nào.
Hồng Thánh Vương quay đầu lại nhìn Pháp Thần Ác Đạo: “Pháp Thần, bây giờ đừng nói tới mấy quy tắc trong giang hồ nữa, ngươi thấy thế nào?”
Hiển nhiên, ông ta đang bất mãn với việc Pháp Thần Ác Đạo chỉ đứng bên ngoài theo dõi trận chiến mà không vào hỗ trợ. Ông ta cũng biết rằng muốn giết chết quan chấp hành đứng đầu dù lúc này không phải là thời kỳ đỉnh cao của đối phương cũng là chuyện không thể xảy ra.
Nghe thấy lời nói của Hồng Thánh Vương, Pháp Thần Ác Đạo lạnh lùng liếc ông ta, vừa định mở lời thì vào lúc này, Phục Võ đột nhiên biến mất tại chỗ, vẻ mặt của Hồng Thánh Vương đột nhiên thay đổi, vung trọng xích lên chắn ở trước mặt.
Bốp!
Khi nhát kiếm này giáng xuống, Hồng Thánh Vương lập tức bị chém bay, nhưng Phục Võ cũng không thừa thắng xông lên truy đuổi, cơ thể bà ta chợt lóe lên, lại lùi về phía sau bảo vệ bên cạnh Diệp Quân.
Vừa mới về đến bên cạnh Diệp Quân, một luồng ác huyết đã đánh tới, mục tiêu của nó chính là Diệp Quân đang nằm trên mặt đất.
Đôi mắt của Phục Võ lóe lên sự lạnh lùng, chợt chém xuống một kiếm.
Phịch!
Ác huyết lập tức bị chém lùi lại.
Lúc này, Hồng Thánh Vương đột nhiên lao tới phía trước, hai tay cầm theo trọng xích nện thẳng vào người Phục Võ.
Đập xuống một nhát, vô số ác huyết ở xung quanh lập tức sôi sục, dâng cao lên ngàn trượng.
Phục Võ hờ hững giơ tay ra chém một kiếm. Chỉ có một kiếm đơn giản! Phịch! Hồng Thánh Vương và thanh trọng xích lại bị đánh bay ra bên ngoài một lần nữa, nhưng vào lúc này, một cột máu đột nhiên xẹt qua sân, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt của Phục Võ.
Phục Võ cầm kiếm đâm tới.
Ầm!
Kiếm quang tỏa ra, các cột máu lập tức bị cản lại, nhưng vào lúc này, Hồng Thánh Vương bất ngờ xông tới trước mặt Phục Võ, ông ta gào lên đầy giận dữ, lại hung hăng đập trọng xích vào người Phục Võ.
Phục Võ phất tay áo bên trái.
Ầm!
Hồng Thánh Vương và thanh trọng xích lại bị đánh bay ra ngoài.
Sau khi dừng lại, hai mắt của Hồng Thánh Vương mở to, cảm thấy hơi khó tin, ông ta yếu như vậy sao?
Pháp Thần Ác Đạo hờ hững nhìn Hồng Thánh Vương, rồi nhíu mày lại, lúc lão già này ra sân, thoạt nhìn đánh đấm rất khá, không ngờ lại yếu như vậy! Không thể không nói, quả thật là lúc này Hồng Thánh Vương hơi nghi ngờ cuộc đời.
Theo những gì ông ta thấy, lẽ ra ông ta, Phục Võ và Pháp Thần Ác Đạo phải cùng một cấp bậc, thậm chí ông ta còn có thể mạnh hơn một chút, nhưng trong lúc hai bên đánh nhau, ông ta lại cảm thấy có gì đó không ổn, người phụ nữ này mạnh hơn những gì ông ta tưởng tượng rất nhiều.
Hồng Thánh Vương hơi do dự, sau đó nhìn Diệp Quân đang nằm ở cách đó không xa: “Pháp Thần, ngươi cản bà ta lại, ta giết kẻ này trước”.
Vừa nói ông ta vừa muốn tấn công, nhưng lại chần chừ, sau đó quay đầu nhìn về phía Pháp Thần Ác Đạo.
Sâu thẳm bên trong đôi mắt của Pháp Thần Ác Đạo hiện lên vẻ chán ghét, cô ta cực kỳ khinh thường một số người trong tộc Đại Vu của nền văn minh Vô Gian, nhưng vì toàn cục, cô ta không còn cách nào khác nên đành phải hợp tác với họ.
Không suy nghĩ gì nhiều, Pháp Thần Ác Đạo vung tay áo lên, trong phút chốc, ác tự ở xung quanh đột nhiên tỏa ra từng cột máu cực kỳ đáng sợ bắn nhanh về phía Phục Võ.
Nhìn thấy Pháp Thần Ác Đạo tấn công, cơ thể của Hồng Thánh Vương mới run lên, vọt về phía của Diệp Quân ở đằng xa.
Nhìn thấy cảnh này, Phục Võ cau mày lại, bà ta tiến về trước một bước, tay phải cầm lấy thanh kiếm chém xuống một nhát.
Ầm!
Khi thanh kiếm này chém xuống, đã ép các cột máu đó ngừng lại, nhưng vào lúc này, Hồng Thánh Vương đã lao tới trước mặt Diệp Quân, hung hăng đá một cú về phía Diệp Quân đang nằm trên mặt đất, bấy giờ, Diệp Quân đang nằm trên mặt đất bỗng mở mắt ra.