Diệp Quân khẽ tách ra, lau nước mắt trên mặt cô ta rồi mỉm cười: "Đi thôi, chúng ta về nhà".
Nhất Niệm quay đầu nhìn những cường giả xung quanh đang bao vây bọn họ, Diệp Quân khẽ mỉm cười: "Ta đã đầu hàng rồi".
Nói xong, hắn kéo Nhất Niệm đi về phía xa, mà đúng lúc này, Thương Hồng Y ở phía xa đột nhiên gằn giọng nói: "Đầu hàng là được à? Ngươi tưởng đây là trò đùa trẻ con chắc? Nực cười".
Dứt lời, cô ta lập tức hóa thành một luồng sáng rực rỡ đánh về phía Diệp Quân và Nhất Niệm.
Trong mắt không hề che giấu sát ý.
Từ khi giao thủ với Diệp Quân xong, cô ta đã cảm nhận được sự đáng sợ của hắn, cô ta biết rõ rằng nếu hôm nay để Diệp Quân đi thì tương lai ắt có hậu hoạn vô cùng.
Phải diệt cỏ tận gốc!
Thương Hồng Y đột nhiên ra tay khiến những cường giả có mặt ở đây đều bất ngờ, nhưng chẳng mấy chốc cũng hiểu được, trong mắt rất nhiều người đều tỏ ra ý tán thành.
Thiên tài yêu nghiệt cỡ ấy nếu hôm nay không giết chết thì tương lai có thể làm gì được hắn?
Có đầu hàng chịu thua cũng không được!
Nhất định phải diệt cỏ tận gốc!
Nghĩ đến đây, có người đã nói: "Giết hắn, chấm dứt hậu hoạn!"
"Nhân lúc hắn chưa phát triển, giết hắn..."
"Không thể thả hắn đi, hắn quá yêu nghiệt, thả hắn chẳng khác gì thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng..."
"Đầu hàng là được à? Đúng là buồn cười, giết hết, giết cả nhà hắn!"
"Giết chết hắn!"
"Đánh chết hắn!"
"..."
Xung quanh chợt vang lên ra rả tiếng chửi rủa, rất nhiều cường giả đua nhau vọt về phía Diệp Quân và Nhất Niệm.
Nhất định phải đuổi cùng giết tận!
Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lập tức thay đổi, lập tức nổi giận: "Đệt bà..."
Nói rồi, ông ta định lao ra cản Thương Hồng Y, nhưng chỉ một khắc sau, vẻ mặt ông ta đã sượng lại, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ.
Chỉ thấy đằng sau Diệp Quân và Nhất Niệm ở phía xa chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một cô gái váy trắng...
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Một giọng nói chợt vang lên từ hư không đâu đó: "Đầu hàng cũng không được? Còn muốn diệt cả nhà họ Dương của ta? Ông đây nhường nhịn các ngươi nhiều quá rồi đúng không?"
Rắc!
Thời không bên cạnh Diệp Quân không xa đột nhiên nứt ra, sau đó có một người đàn ông mặc áo xanh chậm rãi bước ra.
Gương mặt ông ấy rất lạnh lùng.
Thương Hồng Y không biết cô gái váy trắng, bởi vì phân thân trước kia cô ta đã bị xóa sổ hoàn toàn, nên cô ta không nhận được lại kí ức từ phân thân đó. Thế nhưng giờ khắc này khi thấy cô gái váy trắng xuất hiện, trong lòng cô ta vẫn dâng lên một nỗi bất an, cô ta theo bản năng xoay người đi, chuyển mục tiêu sang người đàn ông áo xanh vừa bước ra...
Cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo xanh, trong mắt ánh lên tia dữ tợn: "Đến đúng lúc lắm! Đến đúng lúc lắm!"
Hai người cũng giết, ba người cũng giết.
Cô ta đã nghĩ kĩ rồi, giết xong bốn người này vẫn chưa đủ, phải tìm hiểu gốc gác của hắn rồi diệt sạch cả nhả!
Trừ ác nhất định phải trừ tận gốc!