Người phụ nữ chớp mắt tỏ vẻ nghi ngờ, vì bà ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Diệp Quân cười nói: “Cô nếm thử đi”.
Người phụ nữ do dự một lát, sau đó nhận lấy xâu kẹo hồ lô kia, bà ta nhẹ nhàng bóc lớp giấy gói kẹo, sau đó cắn một cái, vị chua chua ngọt ngọt.
Người phụ nữ chớp mắt, bà ta chưa từng ăn loại quả này, hương vị thật sự rất ngon, vì thế bà ăn hẳn một quả luôn.
Diệp Quân cười to.
Người phụ nữ chợt hỏi: “Tình trạng thương tích của ngươi sao rồi?”
Diệp Quân lập tức cười khổ: “Vẫn còn rất yếu”.
Trận chiến ngày hôm qua thật sự khiến hắn bị thương quá nặng, đặc biệt là những sức mạnh Quang Âm trong người, cũng may kiếm Thanh Huyên có thể khắc chế được nó, sau đó chậm rãi tiêu trừ, nếu không thì hắn đã đi đời luôn rồi.
Đương nhiên quả đó cũng rất hữu dụng, dù quả đó không thể tiêu trừ sức mạnh Quang Âm, nhưng có thể khôi phục thân thể và linh hồn của hắn một cách nhanh chóng.
Mà bây giờ, dường như ký ức của hắn lại nhiều hơn.
Người phụ nữ gật đầu, không nói gì.
Diệp Quân chợt hỏi: “Cô tên gì?”
Người phụ nữ hỏi ngược lại: “Thế ngươi tên gì?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không nhớ ra được”.
Người phụ nữ cũng không nói gì, chỉ im lặng ăn kẹo hồ lô.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, tính cách của cô gái này thật thú vị.
Người phụ nữ chợt nói: “Quả này đến từ hệ Ngân Hà gì đó kia à?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Người phụ nữ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngân Hà cách xa nơi này không?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có lẽ là rất xa”.
Người phụ nữ thu hồi tầm mắt: “Ồ”.
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng quên vị trí cụ thể rồi, nhưng ta nhớ rõ hệ Ngân Hà có rất nhiều rất nhiều món ăn ngon”.
Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Rất nhiều rất nhiều món ăn ngon?”
Diệp Quân gật đầu.
Người phụ nữ giơ kẹo hồ lô trong tay lên: “Còn ngon hơn cả cái này à?”
Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế, có rất nhiều rất nhiều, không chỉ thế mà bên đó còn có rất nhiều rất nhiều thứ thú vị”.
Người phụ nữ im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời bằng ánh mắt khao khát.
Lúc này, Diệp Quân cũng ăn hết quả sinh mệnh Thiên Hành, trong người có một dòng năng lượng như nước ẩm chảy qua, không ngừng chữa lành thân thể của hắn.
Hắn biết không bao lâu nữa, hắn sẽ khôi phục hoàn toàn.
Lúc này người phụ nữ cũng đã ăn hết kẹo hồ lô, bà ta nhặt một cành cây đi tới bên cạnh, bắt đầu vung lên.
Diệp Quân lập tức bị bà ta thu hút sự chú ý.
Người phụ nữ vung cành cây trong tay, không ngờ cành cây lại chứa đựng kiếm ý.
Thấy cảnh này, Diệp Quân rất ngạc nhiên, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn hoàn toàn không thể tin người phụ nữ trước mắt mới chỉ luyện kiếm lần thứ hai.
Sao trên đời có thể có quái vật như thế được?
Người phụ nữ liên tục vung cành cây, lúc đầu bà ta chỉ học chiêu thức Diệp Quân từng sử dụng hôm qua, nhưng dần dần, bà ta bắt đầu thay đổi chiêu kiếm, mà kiếm ý của bà ta cũng hoàn toàn khác với kiếm ý của Diệp Quân.
Dù bà ta học từ Diệp Quân, nhưng bà ta lại đi con đường khác với Diệp Quân.
Diệp Quân càng nhìn càng ngạc nhiên.
Một lúc sau, người phụ nữ dừng lại, ngồi xuống trước mặt Diệp Quân, sau đó nói: “Có muốn ăn them quả không?”
Diệp Quân vội lắc đầu: “Không cần đâu, bây giờ tình trạng ta đã đỡ hơn rất nhiều rồi”.