Tả Nhạn nghiêm túc đáp: “Đi khắp các vũ trụ”.
Nói rồi, cô ấy giơ chiếc điện thoại ra: “Sau đó chụp lại hết các cảnh đẹp”.
Diệp Quân: “Cô thích đi du ngoạn à?”
Tả Nhạn gật đầu: “Ừm, vũ trụ này đẹp như vậy thì phải lưu giữ lại chứ. Tiếc là giấc mơ này không biết đến khi nào mới thực hiện được. Con người sống trên giang hồ đâu nói trước được điều gì”.
Diệp Quân bật cười ha hả.
Tả Nhạn chợt nhìn sang nhóm Tông Nạp: “Hai người có ước mơ gì không?”
Tông Nạp thoáng do dự rồi nhìn sang cô gái bên cạnh: “Ta muốn lấy Nhạc Liễu làm vợ”.
Diệp Quân nhìn chàng ta rồi mỉm cười.
Nhạc Liễu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ta muốn được tự do”.
Diệp Quân và Tả Nhạn đều hơi bất ngờ rồi nhìn Nhạc Liễu, cô gái không nói gì nữa, mà chỉ ngắm nhìn đầm Tinh Nguyệt.
Tả Nhạn cười nói: “Đừng làm phiền họ nữa, chúng ta về thôi”.
Diệp Quân gật đầu rồi rời đi với Tả Nhạn.
Sau khi về nhà, họ thấy có một người phụ nữ đứng trong sân của nhà Tả Nhạn. Người phụ nữ mặc áo bào màu đen trông rất u ám, gương mặt cũng hằm hằm.
Khi nhìn thấy người phụ nữ đó, Tả Nhạn vội vàng chạy tới gần rồi le lưỡi nói: “Bà Dư, con chỉ ra ngoài chơi chút thôi”.
Người phụ nữ gật đầu, sau đó cưng chiều xoa đầu Tả Nhạn: “Đàn ông bên ngoài không tốt đẹp gì đâu, đừng tiếp xúc nhiều”.
Nói xong, bà ấy còn cố ý liếc Diệp Quân một cái.
Diệp Quân chỉ biết câm nín.
Tả Nhạn cười hì hì: “Huynh ấy là Diệp Quân, là người tốt ạ”.
Bà Dư liếc Diệp Quân rồi nói: “Đi ngủ thôi”.
Sau đó, bà ấy kéo Tả Nhạn rời đi.
Tả Nhạn quay lại vẫy tay với Diệp Quân, cô gái này rất hoạt bát, lại vô lo vô nghĩ.
Diệp Quân về nhà mình, đạo sĩ Trương vẫn không thấy bóng dáng đâu nên hắn tự về phòng mình rồi nằm lên giường.
Đúng lúc này, Diệp Quân chợt ngồi bật dậy. Không biết từ khi nào lại có thêm một người xuất hiện trong phòng hắn, mà lại chính là bà Dư kia.
Diệp Quân cau mày nhìn bà ấy.
Bà Dư cũng nhìn hắn với ánh mắt u ám, chứ không nói gì.
Diệp Quân thầm nghĩ: “Tháp gia, ngươi đánh lại bà ta không?”
Tiếu Tháp đáp: “Hơi bị coi thường nhau đấy, ngày xưa ta với cha ngươi còn đánh được cả ông nội ngươi đấy. Sau đó ta được tung hô là dưới tam kiếm ta là vô địch, trên tam kiếm thì thôi. Nhưng hảo hán không nhắc lại chuyện cũ, đều qua cả rồi”.
Diệp Quân: “…”
Bà Dư đứng trong phòng, trên người mắc bộ đồ màu đen, mà trong phòng đang tối nên trông bà ấy càng u ám hơn.
Bà ấy cứ thế nhìn chằm chằm vào Diệp Quân với ánh mắt sâu thăm thẳm, khiến ai thấy cũng phải lạnh sống lưng.
Đương nhiên Diệp Quân không hề bị doạ sợ, hắn ngồi dậy rồi bình tĩnh hỏi: “Có việc gì không?”
Bà Dư nhìn hắn hồi lâu rồi nói: “Tránh xa tiểu thư nhà ta ra”.
Diệp Quân cau mày: “Ta với tiểu thư nhà bà chỉ là bạn bè thôi”.
“Bạn bè?”
Bà Dư liếc nhìn Diệp Quân: “Chàng trai, ta khuyên cậu tránh xa tiểu thư nhà ta ra là muốn tốt cho cậu đấy”.
Diệp Quân: “Đây là chuyện riêng giữa ta và cô ấy, không liên quan đến bà, hiểu chưa?”
Bà Dư híp mắt lại.
Diệp Quân nhìn thẳng vào bà ấy rồi nói: “Là hạ nhân thì cần phải biết thân phận của mình, nhớ chưa?”
Bà Dư chầm chậm nắm bàn tay phải lại.
Còn Diệp Quân thì vẫn rất bình tĩnh.