Tiểu Bạch gật đầu liên tục, ý bảo đương nhiên là phải trả.
Diệp Quân nghĩ một hồi: “Được rồi, đến lúc đó ta sẽ trả lại”.
Tiểu Bạch nghe vậy mới chịu đưa Sinh Mệnh Thần Châu cho hắn.
Diệp Quân vội nhận lấy rồi trích một giọt máu nhỏ lên, nhưng lại không có gì xảy ra.
Hắn bèn nhìn Nhị Nha đầy thắc mắc.
Nhị Nha quăng một ánh mắt sang cho Tiểu Bạch. Nó thò vuốt ra gõ nhẹ vào Sinh Mệnh Thần Châu như gợi ý gì, hạt châu mới hóa thành một tia sáng xanh lá chui vào giữa trán Diệp Quân.
Ầm!
Một quầng sáng xanh lục bùng nổ từ người hắn.
Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận trong đầu mình có thêm một hạt châu và sức mạnh sinh mệnh cuồn cuộn vô tận.
Một là Sinh Mệnh Thần Châu.
Một là cây thần tự nhiên.
Có hai món thần vật chữa thương này, hắn và Ngao Thiên Thiên không khác gì bất tử.
Rồi hắn lại sực nhớ ra, quay sang hỏi Tiểu Bạch: “Có Thần vật kiểu áo giáp không?"
Hắn muốn vũ trang đến tận răng.
Mẹ chúng bây!
Này thì muốn hội đồng bố à?
Tiểu Bạch nghe vậy thì cười nhăn nhở rồi lật móng vuốt, gọi một bộ ám giáp xuất hiện.
Nó có màu đen thẫm, được chế thành từ một loại vảy không rõ tên, tản mát ánh đen sáng loáng. Diệp Quân còn cảm nhận được khí tức quen thuộc từ nó.
Vô cùng quen thuộc!
Thấy hắn nhìn sang, Nhị Nha liếm kẹo rồi nói: “Đây là giáp rồng tổ”.
"Rồng tổ?!"
Diệp Quân cả kinh: “Cái này được chế thành từ vảy rồng tổ á?"
Nhị Nha gật đầu: “Chính xác”.
Diệp Quân hoài nghi: “Các ngươi năm xưa quen rồng tổ à?"
Nhị Nha: “Chả quen”.
Diệp Quân lại càng hoài nghi.
Nhị Nha: “Nhưng Dương ca quen”.
Ông nội á?
Diệp Quân thoáng ngẩn ra rồi lắc đầu cười.
Nhị Nha: “Rồng tổ đưa nó cho huynh ấy, mà của huynh ấy là của chúng ta nên ngươi cứ cầm đi mà dùng. Cái này ta cho, không cần trả”.
Diệp Quân: “Cảm ơn!"
Tiểu Bạch hỗ trợ Diệp Quân mặc giáp rồng tổ lên. Nó lập tức hòa vào làm một với thân thể hắn, trông thì nặng nhưng thật ra rất nhẹ, đến nỗi gần như không cảm nhận được, kỳ diệu vô cùng.
Nhị Nha lại nói: “Cho hắn cái khiên đi”.