Diệp Quân cười nói: “Vậy cuộc tỷ võ được tổ chức ở Thượng Thành này sao?”
Tiêu Qua lắc đầu: “Không, cuộc tỷ võ là ở Vân Thành”.
Diệp Quân nhíu mày: “Vân Thành?”
Tiêu Qua bỗng chỉ về phía chân trời: “Huynh nhìn đi”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, trong tầng mây ở tận cuối tầm nhìn thoáng hiện lên một toà thành cực kỳ hùng vĩ.
Thấy thế mọi người đều sửng sốt.
Tiêu Qua cười nói: “Đến lúc tỷ võ sẽ được đồng bộ chiếu hình ảnh lên tầng mây ở ba trăm sáu mươi châu, nói cách khác người ở ba trăm sáu mươi châu đều có thể nhìn thấy cuộc tỷ võ của chúng ta”.
Diệp Quân chớp mắt: “Chiếu ảnh đám mây là gì?”
Tiêu Qua cười giải thích: “Đây là một chức năng đặc biệt được Tiên Bảo Các nghiên cứu, cụ thể thế nào ta cũng không biết, dù sao thư viện của ba trăm sáu mươi châu đều có thể nhìn thấy cuộc đấu võ của chúng ta, nói cách khác chỉ cần tiến vào tốp mười thì có thể nổi danh khắp thiên hạ”.
Diệp Quân khẽ nói: “Hiểu biết thêm rồi”.
Tiêu Qua bật cười: “Nghe nói những bảo vật kỳ lạ của Trung Thổ Thần Châu càng nhiều hơn”.
Lúc này một ông lão bỗng đi đến từ phía xa, ông ta nhanh chân bước đến trước mặt mọi người, sau đó cúi chào Chu Phu: “Chu viện trưởng, gia chủ đã bày sẵn tiệc mừng, mời”.
Chu Phu mỉm cười: “Làm phiền rồi”.
Ông lão cúi người lần nữa: “Chu viện trưởng khách sáo quá”.
Chu Phu vừa định nói gì đó, đúng lúc này một giọng cười bỗng vang lên từ đằng xa: “Sư muội, muội đến mà cũng không nói một tiếng, có phải xem thường sư huynh không?”
Nghe thế ánh mắt Phí Bán Thanh lập tức trở nên lạnh băng.
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh, sau đó xoay người lại nhìn, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên dẫn theo một người phụ nữ áo xanh chậm rãi bước đến.
Phí Bán Thanh nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt không che giấu được sát ý.
Chu Phu trầm giọng nói: “Bình tĩnh”.
Phí Bán Thanh không nói gì.
Người đàn ông dẫn người phụ nữ đi đến trước mặt mọi người, ông ta nhìn Phí Bán Thanh cười nói: “Sư muội, đã lâu không gặp”.