Năm xưa tộc Bác Thiên thua trận trước thư viện Quan Huyên, ông ta vẫn luôn dẫn theo số tộc nhân còn lại lưu lạc khắp nơi. Đi ra khỏi vũ trụ Quan Huyên thì càng nguy hiểm hơn, bọn họ không thể sống nổi.
Muốn tiếp tục sống chỉ còn cách dựa vào thư viện Quan Huyên.
Nhưng vì chuyện năm ấy mà bọn họ không dám tìm đến đối phương.
Thế nên ông ta mới bám vào người một thiếu niên thiên tài, hy vọng có thể đào tạo ra một yêu nghiệt tiến vào Tổng viện để ngày sau lo lót cho cả tộc. Con đường này có thể sẽ vô cùng dài lâu, nhưng ông ta cũng không còn cách nào. Ai mà ngờ lại gặp được Diệp Quân thật.
Trời không tuyệt đường họ!
Diệp Quân liếc nhìn Tông Võ, chỉ thấy mặt gã trắng bệch như tờ giấy, cả người run cầm cập như phiến lá khô trước gió.
Trữ Giáp và các Quan Huyên Vệ cũng mặt cắt không còn hột máu.
Lưu Trung và Chu Khưu suýt nữa ngã ngồi ra đất.
Người trước thì hối hận tràn ngập, chợt nhớ lại những lời Diệp Quân nói với mình ở Tiên Bảo Các chính là đang cho một cơ hội cuối cùng, vậy mà ông ta còn mỉa mai hắn.
Ba yêu tộc cũng đã hối hận xanh ruột. Năm xưa họ lựa chọn sai lầm trong chiến tranh nên suýt bị diệt tộc, nhưng Diệp Quân không tiêu diệt mà cho phép họ đi theo tộc Thiên Long. Đây là một cơ hội trời ban, nào ngờ bây giờ lại chọn sai phe nữa.
Thôi xong.
Xong thật rồi.
Ba tộc xám ngoét mặt mày.
Càng lúc càng có nhiều cường giả Tổng viện thư viện đi tới, nào là Diệp Trúc Tân của nhà họ Diệp, An Mộc Cẩn của nhà họ An.
Hai người này thấy Diệp Quân thì lộ vẻ phức tạp, không ai ngờ người này chính là Viện trưởng cả.
Chợt nhớ đến Diệp Quân từng nói gì trong ngôi miếu cũ, An Mộc Cẩn không khỏi lắc đầu cười, khi ấy y còn tưởng hắn nói đùa.
Mà Diệp Trúc Tân bây giờ mới hiểu ra vì sao Diệp Quân muốn đến viện kia.
Cũng thấy vui mừng vì cho dù trước đó cô ấy cho rằng Diệp Quân có điều mờ ám nhưng vẫn không làm gì quá tuyệt tình.
Thật ra cô ấy cảm thấy tiếc nuối nhiều hơn, vì Diệp Quân đến Diệp phủ làm công hơn một tháng, lại đến Kiếm Tông hai ba tháng. Giá như có thể tiếp xúc và học hỏi từ hắn nhiều hơn thì đã tiết kiệm được trăm năm khổ tu rồi!
Chẳng phải An Mộc Cẩn và Phó Cát đều là thế sao?
An Mộc Cẩn chậm rãi đi đến, chần chừ mở miệng: “Viện trưởng, đường tỷ của ta từ thư viện đến đây chi viện nhưng bị một cường giả lạ mặt chạn đường, ta không biết tỷ ấy thế nào...”
Diệp Quân gật đầu, liếc sang Lý Bán Tri. Bà ấy lên tiếng: “Người đâu”.
Một cường giả lạ mặt xuất hiện sau lưng bà.
Lý Bán Tri: “Về tổng viện nhìn xem”.
Người kia gật đầu rồi biến mất.
Diệp Quân lại nói: “Hôm nay ta cực kỳ thất vọng”.
Hắn vừa cất tiếng đã khiến bốn bề yên tĩnh.
Diệp Quân: “Nhưng cũng thấy yên tâm”.
Hắn nhìn về phía nhóm Việt Kỳ và Diệp Quan Chỉ: “Các người đã cho ta thấy được hy vọng”.
Hai người này im lặng không đáp.
"Viện trưởng!"
Một giọng nói run run vang lên từ phía sau.
Diệp Quân quay lại, thấy một cường giả Kiếm Tông và Dương Dĩ An đang đỡ thím Kiều tập tễnh đi tới.
Diệp Quân nhìn thấy bà thì chỉ biết cúi đầu.
Thím Kiều vừa đến gần hắn thì quỳ xuống, làm Diệp Quân vội vã đỡ bà dậy: “Thím...”
Bà nắm lấy tay hắn, cất giọng run run: “Phó Cát và ông nhà ta... Liệu họ có được công bằng không?"
Diệp Quân gật đầu: “Sẽ được”.
Hắn đỡ bà dậy rồi quay lại, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tông Võ: “Xử tử ngay lập tức”.
Xử tử!