Ánh mắt người phụ nữ lại rất bình tĩnh, không có sự dao động nào.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ, nhắc: “Khí tức Thần Minh”.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Tuân lệnh, cung nghênh Thượng sứ vào Thần Châu”.
Diệp Quân lặng thinh.
Sở dĩ hắn lấy ra ấn Thần Minh ra là vì muốn xem thái độ của đối phương, nhưng đối phương không chào cũng không đầu hàng, điều đó có nghĩa là không thể lôi kéo người trước mặt này về phe mình.
Dĩ nhiên hắn cũng hiểu đối phương đến mời hắn vào Thần Châu chắc chắn không có lòng tốt gì.
Nếu rời khỏi đây, đến lúc sinh tử lại để mặc người ta nắm bóp.
Nhưng nếu không đi…
Đối phương chắc chắn còn cách khác.
Diệp Quân im lặng một lúc lâu rồi nói: “Bảo Huyền Quân đến gặp ta”.
Người phụ nữ lắc đầu.
Diệp Quân híp mắt: “Sao nào?”
Người phụ nữ nhìn hắn một lát, thấy Diệp Quân đã nhìn thấu kế hoạch của mình, cô ta cũng không che giấu nữa, xoay người rời đi, giọng cô ta bỗng vang vọng khắp nơi: “Truyền lệnh vũ trụ Thần Minh, kẻ Tiết Độc này đang giả mạo sứ giả Thần Minh, bất cứ ai giúp đỡ hắn sẽ lập tức bị xóa thần tịch và tước bỏ thần vị”.
Chỉ trong chốc lát, thời không xung quanh Diệp Quân bỗng biến thành màu đen, một sức mạnh bí ẩn dâng lên, muốn cưỡng ép nghiền nát hắn.
“Hỗn xược!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm tức giận đột nhiên vang lên từ trên tường thành, sau đó một luồng sáng vàng quét xuống, lập tức bao bọc lấy Diệp Quân.
Người ra tay chính là Hề Trọng.
Hề Trọng nhảy xuống, vô số ánh sáng vàng lan ra khiến sức mạnh bí ẩn đó bị đẩy lùi.
Người phụ nữ mặc váy trắng ở đằng xa dừng lại, quay đầu nhìn Hề Trọng như đang nhìn người chết: “Kể từ lúc này, Hề Trọng không còn là điện chủ của điện Nam Thần Minh nữa, ai đi theo ông ta sẽ lập tức xóa thần tịch, bị tống vào “ngục Thần Chiếu”, sẽ là nô lệ mãi mãi”.
Cô ta vừa dứt lời, chỉ thấy một thần chỉ màu đỏ trong thời không rơi thẳng xuống bầu trời thành Nam Thần Minh, một chữ “phạt” màu đỏ như máu chậm rãi rơi xuống trong thần chỉ đó. Sau khi chữ “Phạt” này rơi xuống, cả Nam Minh Thần Đô lập tức biến thành màu đỏ máu, cùng lúc đó một ngọn lửa Thần xuất hiện trong cơ thể tất cả cường giả cảnh giới Thần trong thành, đốt cháy cơ thể của họ.
Đánh vào “ngục Thần Chiếu”.
Mọi người trong thành đều hoảng hốt.
Nhìn thấy thần chỉ này, Hề Trọng bên cạnh Diệp Quân cũng biến sắc: “Đây là pháp chỉ Thần Minh…”
Diệp Quân quay sang nhìn Hề Trọng, Hề Trọng trầm giọng nói: “Thần Minh từng sử dụng thứ này, có tia thần lực của Thần Minh, là Thần Minh Khí thượng phẩm, họ giáng pháp chỉ Thần Minh này xuống là đã tuyên bố bọn ta là kẻ Tiết Độc…”
Diệp Quân nhìn chung quanh, lúc này dưới sự trấn áp của thánh chỉ phạt của Thần Minh, cả thành Nam Thần Minh Đô giống như địa ngục, thần lực vô tận đang ăn mòn cả thành Nam Thần Minh Đô, lúc này tất cả cường giả trong thành đều cảm nhận được thần lực của mình đang dần biến mất, ngay cả những cường giả cảnh giới Chủ Thần đỉnh cấp đó cũng thế.
Trừng phạt đến từ sức mạnh Thần Minh.
Cho dù là Hề Trọng, lúc này thần lực trên người ông ta cũng đang biến mất, nhưng thần lực của ông ta biến mất rất chậm.
Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên trong tay xuyên ra không trung, tia kiếm quang bay lên trời trong thế giới đẫm màu máu này, xé toạc trời đất, mà lúc này một tia thần quang trong thần chỉ Thần Minh thẳng tắp rơi xuống bao phủ kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.
Ầm!
Thần quang đó đã trấn giữ kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân ở trên không, không chỉ vậy, từng phù văn màu đỏ máu lao ra từ chữ “Phạt” trong thần chỉ, những phù văn màu đỏ máu đó bao phủ kiếm Thanh Huyên.
Thấy thế, Diệp Quân híp mắt, vì hắn nhận ra sự sắc bén của kiếm Thanh Huyên lại không thể trấn áp các phù văn đó.
Thần lực!
Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh Thần Minh trong chữ “Phạt” đó, sức mạnh đó rất giống với khí tức Thần Minh trong ấn Thần Minh của hắn.
Sau khi Diệp Quân nhìn chằm chằm chữ “Phạt” một lúc, hắn xòe tay ra, hai kiếm ý bay lên trời hòa vào kiếm Thanh Huyên, kiếm Thanh Huyên rung lên, hất văng phù văn màu máu, kiếm dài đâm thẳng vào, chém pháp chỉ Thần Minh đó.