Diệp Quân đột nhiên bật cười: “Đại ca, ta vẫn muốn tung ra một nhát kiếm cuối cùng nữa.”
Dứt lời, cơ thể và linh hồn của hắn đồng thời bốc cháy, không những vậy, sức mạnh của ba loại huyết mạch cũng cùng lúc bị đốt cháy.
Kiếm ý trật tự cũng hoàn toàn bùng cháy vào lúc này.
Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn đám người Lăng Tiêu, Quân Đế và Tam tỷ, hắn bỗng nhiên cười lớn: “Đại ca, Nhị ca, Tam tỷ, Tứ ca, Ngũ ca, Lục ca, Thất ca, Bát ca nếu như có kiếp sau, Diệp Quân ta vẫn muốn kết bái cùng với mọi người!”
Dứt lời, hai mắt hắn đột nhiên đỏ ngầu, huyết mạch phong ma cuồn cuộn quét sạch chư thiên vạn giới.
Điên cuồng hoàn toàn!
Đây mới là thực sự cố gắng!
Sau khi hiểu được sự tồn tại song song của Thiện và Ác, hắn không còn cự tuyệt Ác của chính mình nữa, cũng chính vì vậy, giờ phút này, xung quanh hắn tỏa ra luồng sức mạnh huyết mạch phong ma cường đại, vượt xa rất nhiều so với hắn đã từng.
Hắn không còn kiềm hãm ác niệm của mình nữa.
Thế đạo này, không phải không đen thì chính là trắng!
Sau khi hiểu được sự tồn tại của Thiện và Ác, nếu như hắn đủ thời gian, thì có thể hoàn thiện đạo của mình tốt hơn. Nhưng đáng tiếc rằng, đối phương căn bản sẽ không cho hắn thời gian này.
Sau khi điên cuồng hoàn toàn, Diệp Quân đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang đỏ tươi, biến mất ngay tại chỗ.
Lao thẳng về phía Phạn Chiêu Đế!
Sau nhát kiếm này, sống chết không hối hận!
Thấy một nhát kiếm này của Diệp Quân, ánh mắt Lăng Tiêu chợt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Trật tự thiện ác cùng tồn tại, đáng tiếc Tiểu Cửu lĩnh hội quá muộn, nếu như có thêm một chút thời gian nữa…”
Nói đến đây, ông ta nheo mắt lại.
Tổ Đạo thiếu sót cái gì?
Thật ra y cũng giống như Phạn Chiêu Đế, chỉ có ác, không hề có thiện, vì trong xương cốt của y tất cả chúng sinh là nô dịch, trật tự mà y tạo lập ra chính là vì ham muốn ích kỉ của bản thân.
Còn về Phạn Chiêu Đế, cô ta là Cực Ác, thiếu Thiện.
Thực ra cho dù là Phạn Chiêu Đế hay Tổ Đạo thì cũng đều là Đại Đạo không viên mãn, thứ mà bọn chúng theo đuổi là một con đường Đại Đạo cực đoan.
Con đường Đại Đạo của Diệp Quân là một con đường Đại Đạo chân chính, nhưng đáng tiếc, hắn lĩnh hội quá muộn, hơn nữa cũng không có quá nhiều thời gian để hắn hoàn thiện đại đạo trật tự này.
Xa xa, khi Phạn Chiêu Đế nhìn thấy mặt cực kỳ tà ác đó ở trên người Diệp Quân, hai mắt cô ta cũng nheo lại.
Phải nói rằng, cô ta không ngờ Diệp Quân lại dùng cách cộng sinh Thiện và Ác này để phá vỡ phong ấn Đại Đạo của cô ta. Nên nói là trực tiếp dung hợp lại chứ không phải là phá vỡ.
Nghĩ tới đây, Phạn Chiêu Đế bật cười, cô ta khẽ chỉ ngón tay ra, tuy nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa ý chí Đại Đạo chí cao vô thượng của vũ trụ này.
Trong nháy mắt khi ngón tay này vừa tiếp xúc với kiếm của Diệp Quân, vô số kiếm quang đỏ tươi vỡ vụn thành từng mảnh, nhưng sức mạnh kiếm đạo cường đại đã đánh bay Phạn Chiêu Đế ra xa gần mười nghìn trượng.
Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn bị một luồng ý chí vô thượng đáng sợ cưỡng ép kìm hãm, kiếm ý và sức mạnh huyết mạch phong ma ở xung quanh hắn vỡ tan rồi lại tụ lại, vỡ tan rồi tụ lại. Khi sức mạnh huyết mạch và kiếm ý bị tan vỡ lần cuối cùng, nó không thể nào ngưng tụ lại được nữa.
Diệp Quân từ trên không trung chầm chậm rơi xuống, ý thức dần trở lên mơ hồ.
Giờ khắc này, cuộc đời của hắn lướt qua trong đầu như một tia chớp.
Hắn không trách người khác!
Cũng không trách chính mình!
Bởi vì lần này, hắn đã thực sự cố gắng hết sức rồi.
Chính vào lúc này, một bàn tay bỗng nhiên đỡ lấy Diệp Quân.