Bỗng có tiếng gầm phẫn nộ vang lên, kiếm quang bị đẩy lùi. Khung Lăng vọt ra như viên đạn đại bác về phía Diệp Quân, cả người đắp giáp dày đang tỏa ra sức mạnh và uy áp đáng sợ.
Diệp Quân chỉ nhẹ nhàng vung kiếm.
Lần này là kiếm Thanh Huyền.
Khung Lăng lao tới, va phải thanh kiếm.
Phập!
Kiếm xuyên thủng giáp của gã, đâm vào người gã.
"Mẹ nó...”
Hai mắt gã trợn to như quả trứng.
Diệp Quân ân cần hỏi: “Đau không?"
Mọi người: “...”
Khung Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi dám giết ta sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không dám”.
Khung Lăng thầm thấy nhẹ nhõm hơn, còn Diệp Quân thì nói tiếp: “Mới là lạ”.
Dứt lời, tay phải cầm kiếm Thanh Huyên của hắn chợt xoay mạnh.
Oanh!
Thần hồn của Khung Lăng thoáng chốc bị hấp thu sạch sẽ.
Thấy Diệp Quân thẳng tay giết chết Khung Lăng, sắc mặt mấy thiếu nam thiếu nữ ở cách đó không xa nhất thời thay đổi, bọn họ không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Diệp Quân cũng không đuổi theo, hắn nhìn về phía trước, sau khi Khung Lăng bị giết thì để lại một chiếc nhẫn không gian, một đôi giày và một áo giáp dày, ngoài ra còn có sáu mảnh vỡ luật pháp Vô Thượng.
Diệp Quân thu mấy mảnh vỡ luật pháp Vô Thượng kia vào, hắn nhìn đôi giày trước mặt, chất liệu giày vô cùng mềm mại, chẳng khác nào bông vải, cầm trên tay không hề có cảm giác nặng nề, đế giày và mặt ngoài có một vài hình vẽ tương tự với phù văn của vũ trụ Quan Huyên, mà trong những hình vẽ phù văn này cũng chứa đựng một sức mạnh bí ẩn đặc biệt.
Lúc này, Lâm Thiên Đế kia đi tới: “Diệp huynh, đây là giày Triệt Địa, là thần khí”.
Diệp Quân nhìn về phía Lâm Thiên Đế: “Thần khí? Mạnh nhất sao?”
Lâm Thiên Đế lắc đầu: “Không phải mạnh nhất, nhưng ở khu vực Thần Hư, nó đã là thần vật cao cấp nhất rồi. Vì chỉ có thần khí tối cao trong truyền thuyết mới mạnh hơn nó, thần vật đó rất hiếm thấy”.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía giày Triệt Địa trong tay: “Làm sao mới có thể khiến nó phục tùng đây?”
Lâm Thiên Đế lắc đầu: “Không được, đây là do tộc Thiết Thần chế tạo, chỉ người có huyết mạch của tộc Thiết Thần mới có thể thuần phục nó…”
Lúc này, Diệp Quân lấy kiếm Thanh Huyên ra đặt lên trên giày Triệt Địa, đôi giày đột nhiên rung lên dữ dội như bị điện giật, sau đó một u quang bay ra từ bên trong, bay thẳng vào giữa chân mày Diệp Quân.
Trong đầu Diệp Quân nhanh chóng xuất hiện một đôi giày hư ảo.
Xây dựng thần thức!
Thấy cảnh này, nét mặt Lâm Thiên Đế cứng đờ.
Thần khí này cũng sợ chết à!
Diệp Quân động tâm niệm, ngay sau đó, giày Triệt Địa xuất hiện trên hai chân hắn, hắn ngay lập tức bay lên, cùng lúc đó, hắn có cảm giác cơ thể nhẹ tựa lông hồng.
Diệp Quân hơi khiếp sợ, hắn động tâm niệm, một tia kiếm quang thoáng chốc xuất hiện ở chỗ cách đó nghìn trượng, sau đó hắn biến mất, xung quanh thoáng chốc xuất hiện mấy trăm tia kiếm quang.
Lúc hắn trở về chỗ của, mấy kiếm quang đó vẫn chưa biến mất.
Lúc này Diệp Quân đã không chỉ kinh ngạc nữa mà còn khá rung động, vì tốc độ của hắn tăng lên ít nhất là gấp ba lần.
Tốc độ của hắn vốn đã rất nhanh rồi, mà bây giờ lại còn tăng lên gấp mấy lần, đây là một chuyện khó tin đến mức nào chứ?
Đôi giày dưới chân thoáng chốc khiến sức chiến đấu của hắn tăng lên một cấp bậc.
Diệp Quân ổn định lại tâm trạng, hắn lại lấy áo giáp ra, áo giáp này nhìn rất nặng, nhưng thật ra lại rất nhẹ, cầm trên tay như đang cầm một chiếc áo lụa, chất liệu rất đặc biệt, ngoài mặt bóng loáng như gương, sờ vào rất dễ chịu, khi quan sát kỹ mới phát hiện đó được tạo thành từ những chiếc vảy nhỏ như móng tay.