Bên dưới, thấy Quân Ngự muốn khích tất cả Đế tộc và Tiên Tông nhắm vào mình và Diệp Quân, sắc mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, cô ta đang muốn ra tay thì bị Diệp Quân ngăn lại, Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Bây giờ cô ra tay lại đúng ý bọn họ quá”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng một lát, sau đó lùi sang một bên, mà vị trí đứng của cô ta lại làm như Diệp Quân trở thành người quyết định.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn mọi người, sau đó cười nói: “Không giấu gì mọi người, ta và Tĩnh Chiêu cô nương thật sự đã sang sông, cũng đi tới bên kia sông, biết được một vài chuyện bí mật…”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Quân lại nói: “Những ai muốn biết thì bước ra ngoài đi”.
Chẳng mấy chốc, Tông chủ Đạo Trí của Đạo Tông và cháu trai Đạo Trần của ông ta bước ra, sau đó là Mục Trăn của nhà họ Mục, bên cạnh ông ta là cô gái xinh đẹp Mục Sóc.
Ngoài hai nhà này, Tông chủ Thần Ung của Thần tông, Gia chủ Nguyên Trấn của nhà họ Nguyên và Tông chủ Trần Việt của Đế Tông cũng vội vàng bước ra.
Gia chủ của tất cả gia tộc Đại Đế và Tông chủ của tất cả Tiên Tông tề tựu!
Đạo Trí kia bước ra, chắp tay với Diệp Quân: “Quân Đế, hôm nay Đạo Tông chúng ta đến đây chỉ là vì tò mò chứ không có ý gì khác”.
Rõ ràng là muốn vạch rõ giới hạn với bên Quân tộc.
Quân Ngự lạnh lùng nhìn thoáng qua Đạo Trí, cũng không nói gì.
Ông lão Thần Ung kia cũng bước ra, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Quân Đế, Thần Tông chúng ta cũng giống như Đạo Tông, tới đây chỉ vì tò mò, không phải muốn đánh nhau với ngươi”.
Ông ta là một người ngay thẳng, nên nói chuyện cũng rất thẳng thắn.
Mục Trăn của nhà họ Mục cũng chậm rãi tiến lên: “Quân Đế, nhà họ Mục chúng ta cũng thế”.
Tông chủ Trần Việt của Đế Tông và Tộc trưởng Nguyên Trấn của Nguyên tộc cũng tiến lên nói chỉ đến đây vì tò mò, không có ác ý.
Nghe bọn họ nói xong, Quân Ngự bỗng bật cười: “Các vị nói không có ác ý, vậy ta muốn hỏi vì sao trước đây các vị lại đồng ý phong ấn Diệp Quân này”.
Sắc mặt mọi người đều hơi khó coi.
Thấy Quân Ngự còn muốn lên tiếng, Diệp Quân đột nhiên cười to: “Nếu các vị muốn biết chuyện bên kia sông của di tích Toại Minh thì đơn giản thôi, không cần bất cứ điều kiện gì cả, ta có thể nói cho các vị, nhưng ta chỉ nói với Đế Tông, Nguyên tộc, Đạo Tông, nhà họ Mục, Thần Tộc…”
Nghe thấy lời Diệp Quân, mọi người đề ngây người, rõ ràng Diệp Quân này muốn gây chuyện mà!
Sắc mặt Quân Ngự và Tần Hạo thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, Quần Ngự dẫn đầu cười khẩy: “Diệp Quân, ngươi lại muốn chia rẽ, khiến các tộc các tông nội chiến chứ gì, ngươi nghĩ chiêu trò này có thể thành công à?”
Diệp Quân cười nói: “Ông cứ thử hỏi xem họ có đồng ý không?”
Quân Ngự híp mắt, ông ta còn định nói gì đó, nhưng Đạo Trí kia bỗng cất lời: “Quân Ngự tộc trưởng, thế này đi, chúng ta và Diệp công tử nói chuyện riêng, sau khi nói xong, các huynh lại giải quyết ân oán với nhau”.
Sắc mặt Quân Ngự hơi lạnh lẽo: “Đạo Trí tộc trưởng, huynh nói thế là có ý gì?”
Đạo Trí hờ hững đáp: “Ý của ta rất đơn giản, chúng ta chỉ nói chuyện với Diệp công tử một lát, chỉ thế thôi”.
Quân Ngự nhìn chằm chằm Đạo Trí: “Nếu chúng ta không đồng ý thì sao?”
Đạo Trí bình tĩnh nói: “Quân Ngự tộc trưởng, nếu huynh muốn thế thì chúng ta cũng chỉ có thể nói… Bây giờ chúng ta muốn nói chuyện với Diệp công tử, huynh có gan thì thử ra tay xem”.
Nói xong, ông ta nhìn thoáng qua Tộc trưởng của các gia tộc Đại Đế và tông chủ của các Tiên Tông khác.
Bọn họ đồng loạt đi tới cạnh Đạo Trí, rõ ràng là đã đạt được ý kiến chung.
Thấy cảnh này, sắc mặt Quân Ngự nhất thời trở nên hơi khó coi.
Đạo Trí không quan tâm đến ông ta mà mỉm cười nói với Diệp Quân: “Diệp công tử, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Đạo Trí nói: ‘Mời”.