Thấy Dạ Nam Tình không có ý kiến, Diệp Quân đi tới nằm xuống bên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau chuyến đi đến ngôi sao màu xanh, hắn đã tạo thành thói quen ngủ mỗi ngày.
Bây giờ hắn không thích trải qua cuộc sống vội vã nữa, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.
Đời người phải có dáng vẻ nên có của nó, chứ không phải ngày này vùi đầu luyện tập vất vả.
Thấy Diệp Quân cứ thể ngủ thiếp đi, trong mắt Dạ Nam Tình lộ vẻ ngạc nhiên, vì cô ta phát hiện hắn ngủ thật.
Dạ Nam Tình không nghĩ nhiều nữa, cô ta thu hồi tầm mắt xoay người ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô ta bắt đầu tu luyện! Nếu lúc này Diệp Quân chưa ngủ, chắc chắn hắn sẽ rất kinh ngạc, vì năng lượng mà Dạ Nam Tình hấp thu không phải năng lượng của thế giới này, nàng hấp thu năng lượng cho bản thân sử dụng từ vô số thời không!
Trước mắt cũng chỉ có Linh Tổ Tiểu Bạch mới có năng lực đáng sợ như thế mà thôi!
Một đêm trôi qua, sáng ngày hôm sau, theo một tia sáng chiếu vào phòng, Diệp Quân nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra.
Diệp Quân thức dậy vươn người một cái, hắn nhìn Dạ Nam Tình ở cách đó không xa, lúc này Dạ Nam Tình đã dừng tu luyện, cô ta đang nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân đứng dậy, sau đó đi tới trước bàn bên cạnh cầm lấy hai cái bát, rồi lấy ra hai gói mì…
Mì gói!
Hắn mang đến từ ngôi sao màu xanh!
Diệp Quân nấu mì xong thì nhìn về phía Dạ Nam Tình, cười nói: “Nam Tình cô nương, nếm thử đi”.
Dạ Nam Tình vô thức lắc đầu từ chối.
Diệp Quân cười nói: “Nếm thử chút đi, thật sự ngon lắm đấy”.
Dạ Nam Tình vẫn từ chối, nhưng Diệp Quân lại bưng mì đến trước mặt cô ta, sau đó cười nói: “Nếm thử thôi!”
Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân, lần này cô ta không từ chối nữa, cô ta cầm đũa lên nếm thử, vừa ăn vào, trong mắt cô ta lộ vẻ ngạc nhiên.
Diệp Quân vội hỏi: “Thấy sao?”
Dạ Nam Tình gật đầu: “Cũng được đấy!”
Dứt lời, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Đây là mì gì mà lạ thế!”
Diệp Quân cười đáp: “Mì gói, do ta phát minh ra đấy!”
Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó bắt đầu ăn bát của mình, nhưng ăn một lúc, nụ cười trên mặt hắn chậm rãi biến mất.
Nếu Chân tỷ vẫn còn ở đây…
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng lắc đầu, nhanh chóng ăn hết gói mì.