Từ Chân: “Thì chấp nhận chúng”.
Diệp Quân: “Cho dù đó là một mặt hắc ám?"
Từ Chân gật đầu: “Đương nhiên, nhưng cũng phải phân biệt. Ví dụ như cậu muốn lên giường cùng ta và Tiểu Thụ, suy nghĩ này có làm tổn thương gì đến người khác không? Nếu không thì việc gì phải giấu diếm?"
Diệp Quân: “...”
Từ Chân mỉm cười: “Không sao cả, rồi sẽ phải trưởng thành thôi, cứ từ từ”.
Diệp Quân: “Ta học hỏi được rất nhiều khi ở bên Chân tỷ đấy”.
Từ Chân: “Ở cùng cậu, ta cũng rất vui”.
Diệp Quân hỏi lại: “Vui ư?"
Từ Chân gật đầu: “Vì có thể chọc cậu”.
Vừa dứt lời, cô ta đã phá ra cười khanh khách, cặp đào tiên cũng run run theo.
Diệp Quân hết sức tự nhiên mà nhìn không chớp mắt, nói: “Ta cũng rất vui!"
Thấy đối phương nhìn sang, hắn giải thích: “Tuy tỷ hay chọc ta nhưng ta cũng được lợi nhiều!"
Từ Chân chớp mắt, nụ cười dần trở nên ma mị: “Có muốn được nhiều hơn không?"
Diệp Quân lắc đầu.
Từ Chân thoáng ngẩn ra: “Vì sao?"
Diệp Quân cười đáp: “Vì không đánh lại tỷ”.
Từ Chân bật cười một hồi lâu rồi nắm tay hắn: “Ta sẽ không đánh cậu”.
Diệp Quân cũng cười cười, ngẩng đầu nhìn không trung. Ngày mai là Vĩnh Sinh Đại Đế đến rồi”.
Từ Chân: “Định chiến đấu một mình sao?"
Diệp Quân gật đầu.
Mối ân oán này đã đến lúc phải chấm dứt rồi.
Dù sao Tháp gia vẫn còn nằm trong tay đối phương.
Tháp gia chua xót nghĩ: Thằng ranh này cuối cùng cũng nhớ đến mình!
Từ Chân cười cười: “Đến lúc đó ta sẽ cổ vũ cho cậu”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Từ Chân lại nắm tay kéo hắn đi. Bọn họ nhanh chóng đi vào một quán ăn bên bờ biển, bên trong chỉ có lác đác vài người.
Cô gái gọi một bàn tràn đầy hải sản.
Chỉ vào một món trong đó, hỏi: “Biết đây là món gì không?"
Diệp Quân cười đáp: “Tôm hùm”.
Từ Chân ngạc nhiên: “Cậu ăn rồi sao?"
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Từ Chân: “Vậy nếm lại thử xem”.
Nói rồi dùng tay lột vỏ tôm, thả vào chén hắn.
Diệp Quân nhìn cô ta một cái rồi cúi đầu ăn.