Bây giờ gã cảm thấy kiếm tu ít không phải không có nguyên nhân, vì không phải ai cũng có can đảm như tên này.
Người mang thiên mệnh nhìn Diệp Quân, khẽ cười: “Có phải ngươi nghĩ ngươi đạt đến Kiếm Đế thì ngươi là vô địch không?”
Diệp Quân cười nói: “Cần gì phải nói thế?”
Hắn chỉ vào thi thể của An Đạo Tân ở một bên nói: “Người thì ta đã giết rồi, ngươi không phục thì khiêu chiến đi”.
Một đánh một!
Vừa nghe thế, vẻ mặt của mọi người trên Vạn Sơn đều trở nên nghiêm trọng.
Một đánh một!
Công khai khiêu chiến với người mang thiên mệnh.
Đương nhiên họ bỗng chốc trở nên phấn khích.
Rất nhiều người lập tức điên cuồng hét lên: “Không phục thì một đánh một”.
“Không phục thì một đánh một”.
Từng giọng hét vang vọng khắp trời.
Quần chúng hóng hớt chưa từng mong sự việc ngày càng lớn như vậy.
Dù sao một đánh một cũng chẳng phải là họ.
Kiếm tu thiên tài đánh với người mang thiên mệnh.
Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy kích thích rồi.
Cháy quá!
Lúc này dĩ nhiên Diệp Quân đang khá tức giận.
Mẹ kiếp!
Lúc nhà họ An cứ chăm chăm nhắm vào ông đây, sao ngươi không đứng ra bảo nhà họ An đừng làm chuyện tuyệt tình?
Ta giết người nhà họ An thì ngươi lại chạy đến bảo ông đây nể mặt ngươi, bảo ông đây đừng làm thế.
Người mang thiên mệnh?
Đệch!
Người mang thiên mệnh quái quỷ gì!
Nghe Diệp Quân nói thế, người mang thiên mệnh híp mắt lại, gã bước đến trước: “Nếu Diệp công tử đã muốn thế thì làm như ngươi nói, một đánh một”.
Một đánh một!
Người mang thiên mệnh vừa nói xong, quảng trường lại một trận nhốn nháo.
Đánh đi!
Đánh nhau rồi!
Rất nhiều người vô cùng phấn khích, lại có kịch hay để xem rồi.
Tịch Huyền đứng một bên nhìn Diệp Quân, ánh mắt xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng.