Diệp Quân ngơ ngác, người này điên rồi sao?
Lúc này Phạn Chiêu Đế xòe tay ra, mười tám tim pháp luật Vô Thượng bay đến trước mặt cô ta và Diệp Quân.
Mười tám trái tim!
Diệp Quân kinh ngạc, người phụ nữ này điên thật rồi, thi thể của tiên tổ mà nó hủy là hủy.
Phạn Chiêu Đế quay đầu lại nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đều là của ngươi”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, trầm giọng nói: “Phạn cô nương, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Sau khi hấp thụ tim pháp luật Vô Thượng, hắn mới nhận ra tim pháp luật Vô Thượng quý giá thế nào, mà lúc này người phụ nữ này lại đưa mười tám tim pháp luật Vô Thượng cho hắn, điều này rất bất thường. Hắn không nghĩ người phụ nữ thích hắn, người phụ nữ này có thể tu luyện đến trình độ này thì không thể nào bị một người đàn ông thu hút.
Phạn Chiêu Đế chớp mắt: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Muốn giúp ngươi nâng cao thực lực?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Phạn cô nương, cô có thể nói thật được không? Chúng ta đừng che giấu như vậy”.
Phạn Chiêu Đế nghiêm túc nói: “Lần này ta bảo ngươi để khu vực Thần Hư là muốn để ngươi giúp làm một chuyện lớn”.
Diệp Quân hỏi: “Chuyện lớn gì?”
Phạn Chiêu Đế nói: “Tạm thời không thể nói”.
Diệp Quân sầm mặt, không thể nói, cô đang che giấu gì thế?
Phạn Chiêu Đế giục: “Mau hấp thụ đi, làm xong thì ngươi có thể đạt đến Vô Thượng Đế Thần”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Không chỉ có thể đạt được Vô Thượng Đế Thần, ngươi còn có thể ngưng tụ lại pháp ấn Vô Thượng. Sau đó, khi thời cơ đến, ta sẽ dạy ngươi làm sao để thực chất hóa Quan Huyên Pháp của ngươi”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế nói: “Phạn cô nương, rốt cuộc mục đích của cô là gì? Cô cứ nói ra đi, ta nghĩ chúng ta có thể bàn bạc, bất cho dù điều đó có nghĩa là phải cam kết với nhau, ta cũng có thể làm”.
“Ngươi mơ đẹp thật”.
Phạn Chiêu Đế bật cười: “Ta không thể nói mục đích thật của ta cho ngươi, nhưng ngươi sẽ biết sớm thôi. Ta có thể đảm bảo với ngươi là ngươi sẽ không chết”.
Diệp Quân lắc đầu: “Không cần cô đảm bảo”.
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, nụ cười dần biến mất: “Diệp công tử, có một đạo lý mà ta phải nói với ngươi, trên đời này không có gì mà tự nhiên có được, có được thứ gì đó thì phải bỏ công ra, ta chắc chắn có nhu cầu nhưng bây giờ với thực lực của ngươi, ngươi không thể thỏa mãn nhu cầu của ta, nhu cầu của ta rất lớn”.
Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ta giúp ngươi nâng cao thực lực, giúp ngươi hoàn thiện Quan Huyên Pháp, đến lúc đó ngươi giúp ta một việc lớn là được”.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Đừng nghĩ nhiều, làm xong việc, có ta ở đây, mọi âm mưu tính toán gì đó đều là mây bay”.
Diệp Quân cau mày: “Tháp gia, dạo này có phải ngươi bắt đầu uống rượu rồi không?”
Tiểu Tháp ngạc nhiên nói: “Sao ngươi biết…”
Nói đến đây nó không nói gì nữa.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm, mẹ kiếp, sao ta biết? Dạo này ngươi cứ phiêu phiêu chẳng ra thể thống gì… Mẹ nó, ta lăn lộn theo ngươi, ba ngày bị đánh một trận nhỏ, năm ngày bị đánh một trận đến mức thương tích… Chưa từng thấy ngươi thể hiện uy thần gì cả.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn Phạn Chiêu Đế: “Phạn cô nương, ngươi chắc chắn hấp thu mười tám trái tim pháp luật Vô Thượng sẽ không có vấn đề gì chứ?”, Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Không có vấn đề gì”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì làm đi”.
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Không sợ nữa à?”
Diệp Quân nói: “Sợ cũng chẳng có tác dụng, đúng không?”