Sau cú va chạm, Đồ vẫn đứng vững vàng tại chỗ nhưng con yêu thú thì bị đẩy lui. Giữa trán nó xuất hiện một vết nứt làm máu văng ra tung tóe khiến nó trông càng đáng sợ.
Hai mắt long lên sòng sọc, con thú ngửa cổ gầm thét nhưng vì kiêng kỵ nên không dám tấn công nữa.
Đồ thản nhiên liếc nó rồi thấy sáu cường giả kia đang bao vây mình, ai nấy đều đang lẩm nhẩm gì đó.
Bỗng hàng loạt tia năng lượng dao động kỳ lạ xuất hiện trong thời không khiến Đồ nhíu mày.
Lão già áo xám kia giơ tay lên cao, cất giọng niệm chú. Thời không khắp nơi bỗng ứa máu tươi, đi kèm là những tiếng gầm gừ sởn gai ốc.
Bốn bề hóa thành địa ngục.
Lão già nói: “Nhân danh chủ nhân Đông Hoang, xuống địa ngục đi!"
Lời vừa dứt bỗng có hàng loạt bàn tay đỏ hỏn vươn ra từ tinh không biển máu, mỗi bàn tay đều mang theo sức mạnh nhân quả hùng hậu. Chúng tóm lấy Đồ, kéo mạnh bà xuống dưới.
Chỉ với một cú xoay cổ tay, Thiên Tru hóa thành kiếm quang bắn ra chặt đứt vô số bàn tay, sau đó nó dần chậm lại khi bị vô vàn niệm lực nhân quả quấn lấy.
Đồ lại nhíu mày.
Trong lúc đó không ngừng bị những bàn tay máu kéo đi.
Ý niệm vừa động, hàng loạt tia kiếm quang bắn ra từ cơ thể Đồ, chém sạch những bàn tay máu. Nhưng con yêu thú ban nãy bất chợt rống lên, nhảy tới tấn công, lại lập tức bị một tia kiếm quang khác chém bay.
Kiếm quang không ngừng tuôn ra từ trong người Đồ, xóa sổ niệm lực nhân quả và những bàn tay.
Khiến chúng không tài nào tiếp cận được bà.
Sắc mặt lão già áo xám và đám cường giả kia thoáng chốc đanh lại.
Nhưng linh hồn của Đồ đang mờ đi.
Dù sao thì đây cũng không phải là bản thể của bà, càng đánh lâu thì tiêu hao càng lớn. Trận đại chiến Thần Châu đã lấy đi của bà quá nhiều năng lượng, đặc biệt là đòn tấn công của chủ nhân bút Đại Đạo.
Lão già áo xám nhìn về nơi xa, thấy một cái bóng mờ đang lao tới thì cả kinh.
"Thần thú...”
Sau đó lập tức ra lệnh: “Giết tên Diệp Quân ngay!"
Rồi lão đưa tất cả rời khỏi chỗ đó.
Vùng thời không đỏ máu kia không biến mất mà vẫn tiếp tục có niệm lực và những bàn tay máu xông ra giữ chân Đồ.
Sau khi đám người kia rời đi, một cái bóng mờ đáp xuống mang theo khí tức bùng nổ đập vỡ những thứ kia.
Thần thú khinh thường nhìn chúng: “Trước kia chủ nhân bút Đại Đạo nói thế lực của Diệp Quân không đơn giản, đặc biệt là mấy bà cô của hắn. Hôm nay xem ra... Chỉ có thể thôi ư? Đúng là thất vọng”.
Nói xong, gã đã ầm ầm bổ nhào vào Đồ.
...
Đại chiến Thần Châu bên kia vẫn đang tiếp tục. Đối thủ của Diệp Quân là người đàn ông cầm đao, gã không dám đối đầu trực diện với hắn nhất là sau khi hai loại kiếm ý của hắn đã biến đổi, lại còn cầm cả Thanh Huyền thì cường giả trên Thần Minh cũng phải tạm lánh.
Bỗng Mục tu nữ xuất hiện kéo tay Diệp Quân lại: “Đến Hoang Hải mau!"
Hắn nhìn sang, nghe cô ta giải thích: “Có rất nhiều cường giả Đông Hoang đang đến đây, chủ nhân Đông Hoang cũng chưa xuất hiện, chủ nhân bút Đại Đạo có thể còn chưa tung hết chiêu. Đừng lề mề ở đây, hãy lập tức đến Hoang Hải gặp các tỷ muội của chủ nhân! Họ từng là thần bảo vệ cho văn minh Thần Minh, cũng là người tạo ra Huyết Vệ”.
Sau một giây im lặng, Diệp Quân gọi Tiểu Tháp ra: “Tháp gia!"
Mục tu nữ từ chối: “Chúng ta sẽ đoạn hậu”.